Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1732. -

Chương 1732. -Chương 1732. -
Kinh doanh gì đó đều là những người thông minh, nhìn thấy tin tức trên báo phản ứng đầu tiên, nhất định có người muốn hãm hại Liên Mạt Mạt.
Mạt Mạt không vội, ngay cả cơ quan tư pháp cũng không vội, người nào cũng không mù mắt, nhưng đâu ra đấy, vẫn là phải điều tra.
Buổi chiều, đến kiểm tra sổ sách rồi, Mạt Mạt tự nhiên để cho người ta mang đi, tùy ý điều tra.
Hiện tại công ty mới thành lập được một năm, sổ sách không phải rất nhiều, chủ yếu sổ sách đều là tiêu tiền vào chỗ nào, góp vào chỗ nào, trị bệnh cho ai, đều có hoá đơn của bệnh viện.
Lúc Mạt Mạt làm, đã dốc hết sức lực, chỉ sợ đến lúc xảy ra sự cố, không rõ ràng, cho nên mỗi người đều có hồ sơ của chính mình, hồ sơ thông tin đầy đủ, thông tin của cả nhà đều ở phía trên.
Phía trước kiểm tra, bội phục ghê gớm.
Dù sao Mạt Mạt cũng bày ra thái độ tùy ý điều tra.
Đi vào công ty kiểm tra sổ sách, nhiều nơi đều đang chú ý, sau đó Mạt Mạt nhận được điện thoại của Phùng Quyên, Phùng Quyên gọi chính là đường dây nóng của công ty.
Mạt Mạt vui vẻ, đang nghĩ làm sao bắt được chứng cứ Phùng Quyên vu cáo nữal
Từ khi Mạt Mạt giúp đỡ Lý Vinh Sinh làm chứng cứ, từ đó mở ra một cánh cửa mới, ghi âm đã thành chứng cứ, hơn nữa may năm này phát triển không tệ, đã có chuyên viên kỹ thuật để phân biệt.
Mạt Mạt bảo Phùng Quyên ra ngoài gặp mặt, bảo trợ lý vội vàng đi mua bút ghi âm, hai năm này bút ghi âm bán ra rất không tệ, từ khi xuất hiện, rất được hoan nghênh.
Quả nhiên, tiềm lực của con người là vô hạn, có người dẫn dắt, đã có kỹ thuật mới được sinh ra.
Phùng Quyên thật sự không để cho Mạt Mạt thất vọng, Mạt Mạt cũng không cần chủ động hỏi, tự cô ta đã bắt đầu nói ra: "Chỉ cần cô trả Mễ Mễ lại cho tôi, tôi sẽ không tố cáo cô nữa, còn sẽ làm nhân chứng sáng tỏ."
Mạt Mạt vững vàng: "Cô chính là vì để đoạt lại Mễ Mễ, cho nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy?"
Mạt Mạt còn lâu mới hỏi người sau lưng Phùng Quyên là ai, hỏi thì đã sao, còn phải từ từ điều tra, cô càng muốn trực tiếp đập chết Phùng Quyên.
Phùng Quyên đắc ý hất cằm lên: "Đúng, thì sao, không phải cô vẫn luôn xem thường tôi hay sao? Bây giờ biết sự lợi hại của tôi rồi chứ!"
Trong giọng nói của Mạt Mạt mang theo sự giận dữ: "Cô cũng không thật sự yêu thương Mễ Mễ, cô căn bản không xứng làm mẹ, chuyện trước kia cô làm, một chút cũng không có tình thương của người mẹ, cô muốn nhận Mễ Mễ về, chính là vì tiền đồ của Mễ Mễ, cô muốn Mễ Mễ trở thành máy kiếm tiền của cô."
Phùng Quyên hừ một tiếng: "Đúng, tôi chính là coi trọng tiên đồ của Me Mễ, nhắc đến thành tựu hiện tại của Mễ Mễ, tôi còn phải cảm tạ cô, cô thật sự coi Mễ Mễ là con gái ruột, cũng bởi vì một sự yêu thích, từ nhỏ đã bồi dưỡng cho Mễ Mễ học đàn dương cầm, còn đưa Mễ Mễ ra nước ngoài tiến hành học tập chuyên nghiệp, một năm không ít tiền hả, cuối cùng vẫn là làm lợi cho tôi."
Phùng Quyên ngừng một lát, sau đó nói: "Đúng rồi, Mễ Mễ để cho tôi, cô còn phải tiếp tục bồi dưỡng Mễ Mễ, tôi cũng không có nhiều tiền như vậy để đi bồi dưỡng cho nó."
Phùng Quyên vừa nghĩ tới Mễ Mễ xài tiền như nước, giống như khoét thịt của cô ta vậy, nhiều tiền như thế, hai mắt Phùng Quyên tiếp tục xoay chuyển: "Còn nữa, mỗi tháng cô phải cho Mễ Mễ một khoản phí sinh hoạt."
Phùng Quyên nói xong, mới phát hiện ra rất hoàn mỹ.
Mạt Mạt nhắc đến giới hạn cuối cùng: "Cô là người không cần mặt mũi nhất mà tôi từng gặp, lỗ tai của Mễ Mễ, là do cô tạo thành, lúc trước muốn bán Mễ Mễ, hiện tại lại đòi Mễ Mễ, cô cũng không sợ gặp báo ứng à."
Phùng Quyên hừ một tiếng: "Còn lâu tôi mới sợ, cô không trải qua thời gian nghèo khó, cô sẽ không hiểu, cô ở trên cao, có gia thế tốt, hiện tại lại trở thành bà chủ, cô đương nhiên cái gì cũng không thiếu, đừng nói nhằm nhiều như vậy nữa, chỉ cần cô đồng ý, bây giờ tôi sẽ đi giải thích." Mat Mạt: "Cho nên cô thừa nhận, những gì cô làm ra đều là giả?"
"Đúng."
Mạt Mạt lấy được thứ mình muốn, đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Quyên, trong túi cô có bản ghi âm, mới mở miệng: "Cô thật là ngu xuẩn, là người ngu xuẩn nhất trong số những người ngu xuẩn tôi từng gặp, lúc cô làm ra chuyện nên tra một chút tôi học đại học chuyên ngành øgì, thật không may, tôi học luật pháp."
Phùng Quyên bất an, hai chữ pháp luật, mang theo sự áp bách, cô ta sợ hãi.
Mạt Mạt cười nhạo: "Bây giờ sợ à, cô ấy à, vẫn nên trở vê đọc thật kỹ luật pháp một chút mới được, chúng ta gặp nhau trên toà án, tôi đã quá nhân từ đối với cô, cô lợi dụng Mễ Mễ, không hề có tấm lòng của người mẹ, khiến cho tôi buồn nôn, cô đã chọc giận tôi thành công rồi, đã bao nhiêu năm rồi, cô là người thứ hai."
Người thứ nhất là Liên Thu Hoa, người thứ hai chính là Phùng Quyên, mẹ không giống mẹ, uổng công làm người.
Có lúc, người ngoài ngược đãi đứa trẻ cũng đã gây nên sự tức giận, mẹ ruột cũng như vậy, không xứng làm người.
Mạt Mạt hận nhất chính là người như vậy, bạn có thể không sinh ra, sinh ra rồi thì đối xử cho tốt, dù là nghèo, dù là khổ.
Mạt Mạt nghĩ đến Liên Thu Hoa, nghĩ đến Hướng Tịch chảy máu nằm trên mặt đất, lửa giận trong đáy mắt càng nhiều hơn, Phùng Quyên và Liên Thu Hoa đều cùng một loại người, trong mắt Mạt Mạt lạnh lẽo, Phùng Quyên sợ tè ra quần.
Cho đến khi Mạt Mạt đi rồi Phùng Quyên mới cảm thấy phía sau lưng đều đã ướt đẫm, cô ta cảm thấy, cô ta đi sai một bước cờ.
Mạt Mạt đột nhiên không muốn chờ nữa, lên men sắp được một ngày, đã được rồi, cầm chứng cứ đi tố cáo Phùng Quyên, Phùng Quyên ăn không nói có, tổn hại đến danh dự của công ty, đối với danh dự của Mạt Mạt cũng tạo thành ảnh hưởng tồi tệ, còn vu cáo Mạt Mạt hại tính mạng người khác, hại tính mạng người là hình sự rồi, vu cáo thì phải chịu phạt.
Mạt Mạt bên này có chứng cứ, Phùng Quyên còn đang đau đầu trả tiền trà nước như thế nào, không đợi được người đến đưa tiền, cô ta đã bị dẫn đi.
Phùng Quyên trực tiếp xụi lơ, cô ta muốn kêu, nhưng cô ta biết, tất cả đều là cô ta tạo ra, đều là giả.
Mạt Mạt cũng đăng báo tuyên bố, sự nghiệp từ thiện tất cả đều trong sạch, tất cả đều đã được điều tra, hoan nghênh toàn dân giám sát, càng là đối với chuyện ăn không nói có sẽ truy cứu tới cùng, truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Mạt Mạt cũng coi như chính thức được trả lại sự trong sạch, nhận được sự nhất trí khen ngợi.
Mạt Mạt cũng vui vẻ bị giám sát, như này người dưới cũng không dám lợi dụng chức quyền trong tay mà đi tham tiền, như này toàn diện hơn so với Mạt Mattu mình trông coi.
Sau đó dư luận và thanh danh của Mạt Mạt đạt tới độ cao mới, người tốt, người lương thiện, mặc dù còn chưa đạt được là nhà từ thiện, nhưng Mạt Mạt tin, chỉ cần cô duy trì suy nghĩ ban đầu, cô sẽ có thể trở thành nhà từ thiện.
Mạt Mạt xảy ra chuyện, ngoại trừ Tề Hồng nhìn không hiểu, những người khác không coi ra gì.
Mạt Mạt cũng lợi dụng lần ảnh hưởng này, chuyện đấu giá ngược lại là tạo nên được thanh danh, bên chỗ Mạt Mạt, phần lớn lợi nhuận là làm từ thiện, ai cũng sẽ có lòng trắc ẩn, lần này thì hay rồi, đối với việc từ thiện của Mạt Mạt càng yên tâm hơn, cũng càng sẵn lòng đến chỗ Mạt Mạt để làm đấu giá.
Bởi vì bọn họ biết, đại đa số tiền hoa hồng là làm từ thiện, bọn họ không chỉ kiếm được tiền, cũng gián tiếp làm được chuyện tốt.
Cả quá trình Tề Hồng đều nhìn thấy, trợn mắt hốc mồm: "Đây chính là sự khác nhau giữa những nhà nhỏ như chúng tôi và ông lớn bà lớn, chuyện xấu biến thành chuyện tốt coi như tôi đã được học hỏi rồi."
Mạt Mạt cười: "Tôi làm như vậy, cũng là bởi vì bản thân tôi ở bên ngoài đã nổi tiếng, đã có tiếng tăm rồi, chờ chân tướng mọi chuyện xuất hiện, sẽ chỉ vì tôi mà kêu oan, hiệu quả thành gấp đôi lần, không ngoài ý muốn, cũng không phải tất cả đều thích hợp như thế."
Tề Hồng gật đầu, có chút hiểu rõ: "Ý của cô là, có những người, đã đen rôi không thể lại trắng được nữa."
"Ừ, có khi bị vấy bẩn lợi dụng tốt chính là trong sạch, nhưng có khi bị vấy bẩn, đó là cả đời có vết nhơ."
Tề Hồng: "Trải qua chuyện này, người khác cũng không dám lại vấy bẩn cô nữa."
Mạt Mạt cười: "Quả thật là vậy, kỳ thật cô chỉ cần giữ mình cho tốt, có bôi đen cũng vô dụng, có vấy bẩn người khác cũng phải có chứng cứ, nói thật, chỉ là không hiểu pháp luật, pháp luật mới là thứ vũ khí bảo vệ mình tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận