Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 163. Mơ về tương lai! 1

Chương 163. Mơ về tương lai! 1Chương 163. Mơ về tương lai! 1
Mơ về tương lai! 1
Chu Dịch giải thích: "Là do em tập trung rửa quá, không chú ý đến anh."
Mạt Mạt không tin, cô tránh sang một bên: "Em rửa xong rồi, anh dùng đi!"
Thấy Mạt Mạt sắp rời đi, Chu Dịch tỏ vẻ tùy ý nói chuyện phiếm: "Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, anh sẽ quay lại Dương Thành và xuống đó làm việc."
"Không về thủ đô sao?" Mạt Mạt kinh ngạc.
"Không về nữa, bắt đầu làm từ cơ sở."
Mạt Mạt thầm trợn tròn mắt, cô không tin, chắc chắn Chu Dịch cảm nhận được nên mới lựa chọn đến cơ sở, đảm bảo vững chắc.
Thấy Mạt Mạt không trả lời, Chu Dịch nói như thể đang nói đùa: "Lần này anh về là do mẹ anh nhất quyết kéo anh đi xem mắt với em."
Mạt Mạt đặt hộp cơm xuống, lấy ra chiếc đồng hồ Trang Triều Dương tặng, lắc lắc: "Em là hoa có chủ rồi anh Chu ạ."
Chu Dịch vẫn cười, Mạt Mạt ghét nhất loại người luôn đeo mặt nạ này, không bằng tránh xa ra, Mạt Mạt ôm hộp cơm: "Em về trước đây."
"Ừ, trở lại trông nom mọi người."
Mạt Mạt quay người lại, khuôn mặt tươi cười biến mất. Chu Dịch không hỏi ai đưa đồng hồ cho cô, chẳng lễ cô quá nhạy cảm? Người ta thực sự coi cô như em gái. Không đúng, nếu Chu Dịch thực sự không biết thì anh sẽ không lấy chuyện xem mắt ra đùa giỡn, vậy là không để bụng, hoặc không quan tâm đến người đã tặng đồng hồ.
Mạt Mạt nghiêng về vế sau hơn, Chu Dịch rất tin tưởng vào gia thế và năng lực của mình.
Vào buổi chiều, Trương Ngọc Linh không thể ngủ được, bà nhìn con trai mình, còn Mạt Mạt đang nằm nghiêng để ngủ bù, cô quay mặt vào trong, không động đậy.
Chu Dịch nhìn thấy tất cả, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, Trần Đông đẩy Chu Dịch ngồi xuống: "Này, tự dưng cười cái gì đấy?"
Chu Dịch lấy sách từ trong túi ra: "Không có gì."
Trần Đông không tin, anh ấy liếc nhìn Mạt Mạt rồi thì thâm: "Người anh em à, cô gái này không tôi. Anh đừng bỏ lỡ, anh em ủng hộ anh."
Chu Dịch không đáp lại Trần Đông, tiếp tục lật sách, đồng hồ trên cổ tay trượt xuống, ánh mắt anh dừng lại, trong mắt hiện lên tia hứng thú. Tuy chiếc đồng hồ đó chỉ thoáng qua, nhưng anh đã nhìn rõ ràng, là một phiên bản hiếm, không chỉ là vấn đề giá cả, càng không phải vấn đề người bình thường có thể mua, vấn đề là người đã tặng đồng hồ là ai?
Vào buổi tối, túi của Mạt Mạt giống như một rương kho báu, cô lấy ra những chiếc bánh kếp nhân trứng đã chuẩn bị sẵn, tổng cộng ba cái, lại làm hai hộp canh, đặt bánh kếp lên hộp cơm để hâm nóng, cuộn chúng với dưa chua xắt nhỏ và trứng muoi ăn rất ngon.
Trương Ngọc Linh ăn xong bụng phồng lên, hài lòng nói: "Con gái à, lúc quay về con cũng làm nhé, ngon hơn đồ ăn ở toa tàu nhiều."
Trần Đông ủ rũ: "Đi chung xe với Mạt Mạt đúng là cực hình, Mạt Mạt à, sao cô lại nghĩ đến bánh kếp với canh rau thết"
Mạt Mạt sẽ không nói rằng mình nhìn thấy canh rau ở trong siêu thị trong tương lai và bánh kếp là một loại đồ ăn nhẹ: "Tôi luôn nấu ăn, nên đã nghĩ ra nó, tôi thích nghĩ linh tỉnh thôi."
Chu Dịch thu dọn hộp cơm và hỏi Trương Ngọc Linh: "Dì Trương, khi nào các dì về ạ? Nếu có thể thì chúng ta về cùng nhau, như thế cũng có người chăm sóc lẫn nhau?"
Trương Ngọc Linh ôm con trai vào lòng: "Dì không biết, dì chưa nghĩ đến. Tùy theo tình hình, có thể ở lại thêm hai ngày, hoặc vài ngày nữa mới đi."
Chu Dịch nghe hiểu ẩn ý, ý là không muốn đi cùng cháu.
Chu Dịch và Trần Đông đi rửa hộp cơm, Trương Ngọc Linh kéo Mạt Mạt đến nói nhỏ: "Thằng nhóc này có ý với con, mặc dù cha con và ông Chu có quan hệ tốt nhưng nhà họ Chu không phải là một gia đình tốt. Thằng nhóc này dấn thân ở trong thành phố quá sâu, ở chung với nhau một ngày rôi mà mẹ chưa từng thấy nó thay đổi sắc mặt, không phải người tốt. Không được, trở về mẹ phải nói cho cha con biết tường tận, Chu Dịch không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận