Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 632. Nhớ kỹ 2

Chương 632. Nhớ kỹ 2Chương 632. Nhớ kỹ 2
Mạt Mạt mở to hai mắt nhìn: "Không phải đâu, thai đôi tỷ lệ thấp lắm, làm sao Y Y lại mang thai đôi được chứ?”
Trang Triều Dương nói: "Anh cũng không hiểu."
Ánh mắt Trang Triều Dương nhìn vào bụng vợ, trong thời gian ngắn như vậy rất nỗ lực: "Vợ à, trưa mai mình đến bệnh viện kiểm tra đi, nói không chừng có rồi ấy?"
Mat Mat vặn eo Trang Triều Dương: "Không đi, em không gánh nổi được người kia, anh dẹp ý niệm này đi cho em."
"Đau, đau, đau.”
Mạt Mạt: "Em không dùng sức mấy đâu."
Trang Triều Dương đè tay vợ lại: "Vợ à, đau thật."
Mạt Mạt ồ lên một tiếng: "Em không cảm giác thấy."
Trang triều dương: "..."
Bảy giờ tối, Tùng Nhân chơi chán rồi, vứt đồ chơi xuống bò lên giường, Mạt Mạt nhìn đồ chơi đầy trên đất, trán nhăn lại: "Tùng Nhân, thu dọn hết đồ chơi vào."
Tùng Nhân đang cưỡi trên người cha, hai tay ôm lấy cổ cha: "Cha ơi, cha yêu quý."
Trang triều dương : " Ha ha!"
Tùng Nhân thơm Trang Triều Dương một cái: "Cha."
Trang triều dương không nhúc nhích, Tùng Nhân thấy cha không có ý định giúp cậu bé thu dọn, lưu loát bò xuống dưới, tự mình đi nhặt đồ chơi.
Trang Triều Dương có chút không đoán ra được suy nghĩ của con trai, hôm nay lại nghe lời như vậy?
Tùng Nhân thu dọn xong đồ chơi, bò lên giường, ngồi ở bên cạnh cha, kéo tay của cha nói: "Cha, có phải Tùng Nhân ngoan nhất đúng không?"
Trong lòng Trang Triều Dương xoay chuyển: "Ừm"
Tùng Nhân không vui, chất vấn: "Vậy vì sao cha lại muốn em trai?"
Trang Triều Dương mờ mịt, Mạt Mạt cũng ngẩn người, thằng nhóc này nghe hiểu à?
Trang Triều Dương hỏi: "Sao con biết cha muốn em trai?"
Tùng Nhân bĩu môi: "Cái gì Tùng Nhân cũng hiểu, rất nhiều các bạn nhỏ, hâm mộ nhà chúng ta chỉ có một mình Tùng Nhân, cha, Tùng Nhân ngoan như vậy, có thể không cần em trai nữa được không?"
Mạt Mạt hỏi: "Vì sao lại không muốn em trai? Có em trai rồi, Tùng Nhân sẽ có bạn chơi cùng."
"Bây giờ Tùng Nhân cũng có bạn chơi."
Mạt Mạt nháy mắt với Trang Triều Dương, anh ôm lấy Tùng Nhân: "Tùng Nhân không muốn làm anh trai sao?” Tùng Nhân quay đâu nhìn mẹ một cái roi lại nhìn về phía cha: "Làm anh trai, có thể giống như cha bắt nạt con, con cũng có thể bắt nạt em được không?"
Mat Mạt: "...
Không phải anh trai nên bảo vệ em trai à?
Cuối cùng cho dù Trang Triều Dương và Mạt Mạt có giải thích thế nào, anh trai là phải bảo vệ em trai, Tùng Nhân cũng không nghe, quyết định là anh trai có thể bắt nạt em, vô cùng vui vẻ, còn hỏi mẹ, cái gì có thể sinh ra cho cậu bé một đứa em trai để cậu bé bắt nạt.
Mạt Mạt: "...
Sáng sớm hôm sau, Mộng Nhiễm và Thanh Nghĩa đã thu dọn đồ đạc xong, bọn họ muốn về sớm một chút, ăn sáng xong, hai người lại cõng gùi đi.
Mạt Mạt dẫn theo mấy đứa nhỏ đi tiễn, Tùng Nhân nhìn bóng lưng cậu ba dần xa: "Mẹ, lúc nào thì cậu về."
Mạt Mạt: "Phải sang năm."
Tùng Nhân: "Sang năm là năm nào?”
Mạt Mạt kéo Vân Kiến sang: "Cậu Vân Kiến là lợi hại nhất, Tùng Nhân có thể hỏi cậu."
Vân Kiến nhìn chị đã đi xa, há hốc miệng, cậu bé cũng không muốn đối mặt với Tùng Nhân 10 vạn câu hỏi vì sao.
Mạt Mạt đi phía trước, nghe thấy Tùng Nhân không ngừng đặt câu hỏi, cuối cùng Vân Kiến tốt tính cũng nhịn không được mà giơ chân. Mat Mat ve đến nhà, dùng hết một buổi sáng để ướp gia vị cho dưa muối muốn ăn năm nay, buổi chiều, Tề Hồng tới, dáng vẻ hưng phấn: "Mạt Mạt, cô có còn nhớ Cảnh Tinh Tinh không?"
Mạt Mạt đương nhiên nhớ kỹ: "Nhớ chứ, cô ta làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận