Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1791. -

Chương 1791. -Chương 1791. -
Một buổi tiệc rượu, An An là người vui vẻ nhất, quen biết được không ít người, đừng thấy những người này phần lớn đều là thương nhân ở thành phố Z, nhưng thành phố Z có vị trí đặc thù, thương nhân Ở nơi này cũng có liên hệ trên cả nước.
Mạt Mạt cũng rất vui, cô là người phàm tục, cũng thích người khác khen con mình, hôm nay Mạt Mạt cười còn nhiều hơn so với trước kia chính mình tham gia tiệc rượu.
Tiệc rượu kết thúc, Mạt Mạt và An An rời đi.
Về đến nhà, An An vẫn còn đang trong sự vui vẻ, chạy lên lầu, đây là đi sắp xếp lại mối quan hệ.
Mạt Mạt lên lầu thay quần áo, vốn dĩ nghĩ chờ lát nữa đưa quyển sổ mối quan hệ của cô cho An An xem, trên sổ của cô, mối quan hệ là rộng nhất.
Không nghĩ rằng, vừa tìm ra sổ, Dương Lâm đã đến, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, ngồi cũng không dám ngồi.
Mat Mạt: ".. Cháu đừng đứng đây nữa, dì nhìn cũng mệt mỏi, ngồi đi!"
Dương Lâm cẩn thận suy nghĩ giọng điệu và thái độ của dì Liên, trong lòng có chút lạnh lẽo: "Di Liên là cháu cân nhắc không chu toàn, cháu không nên dẫn theo bạn gái, hơn nữa còn là bạn gái có tâm tư không đơn giản."
Mạt Mạt vẫn luôn không lên tiếng, cúi đầu liếc nhìn quyển sổ vừa tìm ra, như là có thể nhìn ra những trò xảo trá ở trong quyển vở vậy!
Dương Lâm nghe tiếng giấy lật qua lật lại, mím môi, biết cậu ấy chưa hề nói đến chuyện quan trọng, cậu ấy rất rõ, nếu như không nói được điểm chính, hôm nay nếu ra khỏi cánh cửa này, sau này muốn tự do đi vào cũng khó.
Mạt Mạt cũng không ngẩng đầu, nhìn tên người và ghi chú bên trên quyển sổ, ừm, có rất nhiều người nên sửa lại ghi chú, sau này cần phải chăm làm mới hơn, luôn luôn bảo đảm thông tin chuẩn xác mới được.
Dương Lâm uống trà, cũng cảm thấy không có mùi vị, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ rõ ràng, hai mắt lơ đãng nhìn lên ảnh gia đình, trong não lóe lên một luồng sáng.
Dương Lâm nghĩ đến chú Trang, chú Trang là người ưu tú biết bao, gia thế năng lực đều là số một, người như vậy, lúc còn trẻ nhất định có không ít con gái yêu thích, trước kia còn nhỏ tuổi, cậu ấy và Tùng Nhân lại là bạn bè thân thiết, trong lòng rất hâm mộ tình cảm gia đình của nhà Tùng Nhân, cũng sẽ thuận miệng hỏi tình cảm của chú Trang và dì Liên.
Về sau thân thiết với dì Liên, không thể không cảm thấy lo lắng, còn nhắc tới với Tùng Nhân: "Cậu không sợ cha cậu bị những người phụ nữ khác nhớ thương al”
Lúc đó Tùng Nhân nói thế nào, phải rồi, Tùng Nhân nói: "Đó là cậu không hiểu rõ cha tôi, cha tôi nói, người đàn ông vượt quá giới hạn nguyên nhân đều ở trên người mình, đừng có chuyện gì cũng đổ cho phụ nữ, chỉ cần quản tốt chính mình, trực tiếp dập tắt những tâm tư không nên có của những người phụ nữ ở bên ngoài, đây mới là người đàn ông tốt, một người đàn ông mà không thấy rõ những ý tứ khác của phụ nữ, không giải quyết được, người đàn ông như vậy không đáng gả."
Cuối cùng Tùng Nhân còn dương dương đắc ý nói: "Hơn nữa mẹ tôi lợi hại biết bao nhiêu, nếu như mẹ tôi thật sự động tâm, có thể bẫy chết người không đền mạng."
Dương Lâm nhớ ra rồi, sau đó trên trán đổ mồ hôi lạnh, chuyện mà chú Trang làm, dì Liên nhất định biết, đúng là có chú Trang làm tấm gương, cho nên di Liên tức giận với cậu ấy, không tin cậu ấy.
Dương Lâm nhịn không được mà nghĩ nhiều, dì Liên nhất định cũng nghĩ, bây giờ cậu ấy đã dẫn theo người con gái có tâm tư khác, điểm ấy cũng không thấy rõ, sau này những người phụ nữ như vậy hấp dẫn nhiều hơn, thường ở bờ sông đi đâu mà không ướt giày, ngộ nhỡ bị gài bẫy thì sao!
Dương Lâm nghĩ thông suốt điểm then chốt, thành khẩn nói: "Dì Liên, cháu cam đoan, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, cháu nhất định sẽ yêu cầu bản thân nghiêm khắc, ngăn cản lại tất cả các nhân tố bất an, sau này càng sẽ không để cho những người có ý khác xuất hiện trước mặt Mễ Mễ."
Cuối cùng Mạt Mạt cũng ngẩng đầu, đứa nhỏ Dương Lâm này cô chứng kiến nó lớn lên, mặc dù không phải người hoàn my cũng có tật xấu của chính mình, nhưng đứa nhỏ này đáng ngưỡng mộ ở chỗ hiểu được phát hiện ra được vấn đề của chính mình.
Mạt Mạt hài lòng về Dương Lâm, ở niên đại tâm tư của trẻ con cũng không phải đơn thuần, muốn tìm người hoàn mỹ quá khó khăn, Mạt Mạt càng tin tưởng vào đứa mà mình nhìn thấy lớn lên.
Nhưng Mạt Mạt sẽ không mở lời, không có được mới là tốt nhất, quả nhiên là chân lý, càng không chiếm được mới càng trân quý, nói trắng ra là có chút bỉ ổi.
Mạt Mạt mở miệng trong ánh mắt chờ momg của Dương Lâm: "Dương Lâm à, Mễ Mễ còn nhỏ, sau này thuận theo tự nhiên đi!"
Khoé miệng của Dương Lâm giật giật, danh dự của cậu ấy đều mất ở chỗ dì Liên, sự giáo huấn này quá lớn, sau này lúc cậu ấy có suy nghĩ lợi dụng người khác, nhất định sẽ nghĩ càng toàn diện hơn, tuyệt đối phải ngăn lại tất cả những người khác phái.
Dương Lâm: "Dì Liên, cháu biết hiện tại dì không tin tưởng cháu nữa, cháu cũng không cam đoan nói suông, dì cứ nhìn hành động của cháu là được rồi."
Lúc này trong mắt Mạt Mạt mới có ý cười: "Cháu cũng rất bận, thật vất vả mới trở về một chuyến, nhanh đi về đi!"
Dương Lâm: "..."
Cậu ấy cảm thấy bất lực, cũng thấy được sự lợi hại của dì Liên, đồng thời rất vui vẻ, dì Liên càng lợi hại, càng có thể bảo vệ Mễ Mễ, người khác muốn theo đuổi Mễ Mễ, cũng phải qua cửa của dì Liên.
Mặc dù tự cậu ấy đi một bước cờ dở, nhưng suy cho cùng vẫn có một ít ưu thế, cậu ấy đã đủ hài lòng rồi, không dám ở lâu, ngoan ngoãn chào rồi ra về.
Dương Lâm đi rồi, An An từ trên lầu đi xuống, cậu ở trên lầu nghe thấy tiếng, vừa rồi vẫn cứ đứng ở cửa lầu nghe!
Mạt Mạt đưa sổ cho An An: "Đây là sổ tất cả mối quan hệ của mẹ, đều ở trên đó, con cầm về sao chép lại một bản."
An An không yên lòng: "Vâng."
Mạt Mạt nghi ngờ nhìn thoáng qua con trai: "Hôm nay bị mệt à, sao mẹ có cảm giác con buồn bã iu xìu"
An An nở nụ cười khô héo: "Có thể là uống nhiều rượu quá, mẹ, con lên lầu trước."
Mạt Mạt đợi An An lên lầu mới phản ứng ra được, không đúng, hôm nay An An không uống may ngụm rượu!
Thằng nhóc này nhất định có việc giấu cô, trực giác của cô nói cho cô biết, nhất định là chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận