Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 527. Tố cáo 1

Chương 527. Tố cáo 1Chương 527. Tố cáo 1
Đầu ngón tay Mạt Mạt gõ lên bàn trà, Tôn Nhuy vẫn chưa hết hy vọng xuất ngũ, cũng phải, cha của Tôn Nhuy không dựa vào được, anh trai cũng không dựa vào được, mẹ còn chạy mất rồi, bây giờ cô ta chỉ có thể sống chết bám vào Cảnh Lượng, nếu không, một khi cô ta xuất ngũ, ngay cả chỗ ở cô ta cũng không có.
Lưu Miểu hỏi: "Chị Mạt Mạt, cô ta không lo liệu xuất ngũ, chạy về làm cái gì vậy?"
"Cô ta muốn tìm người hỗ trợ để ở lại quân đồn."
"A, nhân phẩm của cô ta tôi tệ như vậy, còn có người giúp cô ta sao?”
Mạt Mạt cười: "Bây giờ không ai có thể giúp cô ta."
"Vậy thì tốt rồi, chị Mạt Mạt, em về trước đây."
"Được."
Mạt Mạt đợi Lưu Miểu đi rồi, về phòng ngủ đứng ở cửa sổ, chờ một lúc, Tôn Nhuy đi từ trong toà nhà ra, hung hăng đá vào đống tuyết, quay đầu lạnh lùng âm hiểm nhìn lầu số 5.
Đột nhiên Tôn Nhuy nhìn về phía nhà Mạt Mạt, cô giật mình, ánh mắt Tôn Nhuy giống như ác quỷ.
Tôn Nhuy nhìn thấy Mạt Mạt, khoé môi nhếch lên cười lạnh, nhìn chằm chằm Mạt Mạt, một phút sau, cũng không quay đầu lại đi. Suy cho cùng Tôn Nhuy vẫn phải giải ngũ, nhưng trước khi đi Tôn Nhuy không chỉ tố cáo Cảnh Lượng, còn tố cáo Ngô Giai Giai.
Thẩm tra hàng năm, vốn dĩ Dương Diệp đã nêu tên Cảnh Lượng, bây giờ thì tốt rồi, không cần tra xét, có người tố cáo rồi, còn kèm theo chứng cớ.
Cảnh Lượng có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là Tôn Nhuy, lúc cô ta giải ngũ, ông ta còn đưa tiền cho, chỉ hy vọng Tôn Nhuy im miệng lại, nhưng Tôn Nhuy lại cắn ngược lại ông ta một phát.
Cuối cùng Cảnh Lượng bị đưa tới tòa án quân sự, không chỉ bị tước quân tịch, còn bị kết án.
Ngô Giai Giai chỉ giải ngũ, nhưng cuốn gói đi tất cả những thứ đáng giá, chỉ để lại một căn nhà trống không cho Cảnh Tĩnh Tinh.
Tề Hồng thổn thức: "Thật không ngờ tới, người cẩn thận như Cảnh Lượng, cuối cùng lại bị Tôn Nhuy đâm sau lưng."
"Không có gì kỳ lạ cả, thật ra người Tôn Nhuy hận nhất là Cảnh Lượng, bởi vì cô ta cho rằng là Cảnh Lượng huỷ hoại cô ta."
Tê Hồng xì một tiếng khinh miệt: "Ruồi không cắn trứng liền vỏ, cho dù Cảnh Lượng có lòng nhưng Tôn Nhuy không đồng ý, Cảnh Lượng cũng không dám, cô ta còn không biết xấu hổ mà hận người khác, Tôn Nhuy không có chút nào là người đáng thương cả, cô ta có kết cục như ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy."
Mạt Mạt đồng ý, sau đó hỏi: "Ngô Giai Giai thật sự không để lại cái gì cho Cảnh Tinh Tinh a2"”
Te Hồng gật đầu: "Những thứ đáng tiền đều không để lại cho Cảnh Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh cũng ngu xuẩn, vậy mà thật sự tin Ngô Giai Giai, cô ta bảo Cảnh Tinh Tinh đi tìm đoàn trưởng Hứa để cứu Cảnh Lượng, Cảnh Tinh Tinh thật sự đến tìm người, không hề có chút nào phòng bị với Ngô Giai Giai. Cô ta đợi Cảnh Tinh Tinh đi rồi thì cuốn gói hết đồ đạc đi, lúc Cảnh Tinh Tinh cầu xin người trở về, trong nhà chẳng còn gì cả."
Mạt Mạt cau mày: "Ngô Giai Giai đang mang thai, sao cô ta mang đồ đi được?"
Tề Hồng: "Ngô Giai Giai tìm Liên Thu Hoa, kéo xe bò tới, sắp xếp đồ vật rồi đi."
Mạt Mạt sửng sốt: "Sao tôi không biết?"
Tề Hồng: "Chuyện đó vào trưa hôm qua, cô vẫn còn đang ngủ trưa, cho nên không biết, nói đến đây, từ sau khi giải ngũ Tôn Nhuy đã biến mất."
"Chắc hẳn là cô ta về Dương Thành rồi, cô ta còn một người cậu ở Dương Thành."
Te Hồng há to miệng: "Cậu cô ta không phải là cha của Ngô Giai Giai à? Cô ta cũng có can đảm để trở về."
Mạt Mạt: "Cô ta không dám trở về thì cũng không còn cách nào, cô ta đã không còn chỗ để đi nữa rồi."
"Cũng phải."
Mạt Mạt hỏi: "Cảnh Tinh Tinh đâu? Nhà của Cảnh Lượng phải thu lại, cô ta còn ở lại đại viện à?" Te Hồng: "Cha cô ta xảy ra chuyện, việc hôn nhân xem mắt cũng thất bại, quan hệ của cô ta ở thị trấn, đang thu dọn đồ chuẩn bị đến thị trấn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận