Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 877. Ý đồ 1

Chương 877. Ý đồ 1Chương 877. Ý đồ 1
Ngày hôm sau, Mạt Mạt và Khâu Văn Trạch đến ngân hàng, số tiền của Mạt Mạt có hơi lớn, làm đến tận trưa, may mà Mạt Mạt đổi tiền chứ không rút tiền, nếu không còn phải hẹn trước.
Ra khỏi ngân hàng Khâu Văn Trạch đi rồi, Mạt Mạt phải về nhà, hôm nay bọn nhỏ đến nhà Hướng Húc Đông, Mạt Mạt muốn đến xem.
Đã rất lâu rồi Mạt Mạt không đến nhà Hướng Húc Đông, quà Tết năm nay cũng là Vân Kiến mang đến.
Mạt Mạt xuống xe, cũng không về nhà cất sổ tiết kiệm, đều bỏ vào trong không gian, đi thẳng đến nhà Hướng Húc Đông.
Mạt Mạt vừa tới cửa, mấy đứa nhỏ Vân Kiến đi ra: "Không phải mấy đứa muốn ở một ngày sao? Sao lại đi sớm rồi?"
Vân Kiến nói: "Hai vợ chồng Hướng Hoa tới, chúng em ở đó thì rất khó xử nên em đã dẫn bọn nhỏ về nhà."
"Hai vợ chồng Hướng Hoa tới à, tới bao lâu rồi?"
Vân Kiến nói: "Một lúc rồi, hai vợ chồng đó chê chúng em chướng mắt, vẫn luôn nhìn chúng em với ánh mắt dao găm."
Tùng Nhân nói tiếp: "Hướng Hoa rất lâu không tới rồi, sao đột nhiên lại đến nhỉ? Còn mua rất nhiều đồ nữa."
An An nói: "Còn có tiền, trong một phong thư, rất dày, đều là tiên."
Mạt Mạt híp mắt: "Không có chuyện gì mà ân cần không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp, nhất định là Hướng Hoa có ý đồ gì đó."
Vân Kiến: "Bây giờ có thể khiến Hướng Hoa lo nghĩ, đầu tiên là tiền, thứ hai chính là nhân mạch, nhưng ông Hướng không giống như người có nhân mạch và có tiền, mặc dù bây giờ tứ hợp viện lên giá, căn nhà này tăng giá gấp vạn lần, nhưng một chút tiền đó còn chưa đủ một số không của Hướng Hoa đâu."
Mạt Mạt: "Em thấy rất rõ đấy, đi thôi, nếu mấy đứa đã đi ra rồi, chúng ta ra ngoài ăn, hôm nay chị đến ngân hàng thấy có một nhà hàng mới mở, quán đồ cay Tứ Xuyên, buổi trưa cũng không nấu cơm nữa, ra ngoài ăn."
Tùng Nhân biết hôm nay mẹ có khả năng đổi tiền rồi: "Mẹ, mẹ phát tài ri."
Mạt Mạt vui vẻ: "Phải, phát tài rồi."
Tiền trong tay Mạt Mạt là cố định, nhưng hàng năm cửa hàng nước ngoài đều có tiền thuê, mặt tiền của cửa hàng cũng không tệ lắm, tiền thuê một năm không ít, có hai vạn đồng M đấy.
Sau này tiền thuê sẽ tăng lên, với lại tỷ giá hối đoái cũng sẽ được điều chỉnh lại, chỉ dựa vào một cửa hàng, cho dù là trong tương lai, cũng đủ cho mọi loại chỉ tiêu.
Thật ra Mạt Mạt và Thanh Nghĩa là chiếm được ưu thế, nhưng là bốc thăm công bằng, với lại mấy anh chị em quan hệ rất tốt, cũng sẽ không để ý nhiều như vậy, Mạt Mạt rất may mắn, cô trưởng thành trong một gia đình hài hoà.
Phát triển kinh tế, sau khi thiết lập quan hệ ngoại giao, chuyện mở cửa hàng giống như là măng mùa xuân sau cơn mưa vậy, đều mọc hết lên.
Đường phố trống vắng ban đầu, mặc dù còn chưa thể giống như hậu thế khắp nơi đều là con trai, nhưng mà cũng đã có maù sắc khác.
Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đến cửa hàng, bên đường mở mấy nhà hàng, hiện tại là buổi trưa, người đông nghịt.
Mạt Mạt thích ăn cay, cũng không thể ăn nhiều, bình thường còn có thể, mặt tiền cửa hàng của nhà này coi như là được.
Tùng Nhân thích ăn ớt, cái miệng nhỏ ăn đỏ bừng lên, trên trán đều là mồ hôi, nhưng miệng vẫn như cũ không dừng được.
Cuối cùng Mạt Mạt không cho ăn nữa, ăn quá nhiều sẽ hỏng dạ dày.
Bây giờ giá cả tăng lên một chút, cũng chỉ vẻn vẹn một chút, một bữa cơm hết 8 đồng, xem như là đắt rồi.
Phải rồi, bây giờ có một số loại phiếu đã rút khỏi thị trường, ví dụ như là phiếu đậu phụ.
Bởi vì đã có người bắt đầu làm đậu phụ ăn rồi.
Còn có phiếu vải, bây giờ đại đa số đều dùng tiền để mua, nghề làm trang phục nhanh chóng bắt đầu và hưng thịnh, khiến cho su đào thải phieu vải nhanh hơn.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ vẻn vẹn có thủ đô và phương Nam phát triển nhanh chóng, ở một số nơi rất xa, các loại phiếu vẫn như cũ không thể thiếu.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận