Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 533. Nằm viện 1

Chương 533. Nằm viện 1Chương 533. Nằm viện 1
Mạt Mạt sắp sinh rồi, ngồi trên ghế sofa, nhìn mẹ và ông ngoại: "Mọi người không cần nhìn con chằm chằm, con không sao."
Điền Tình nhìn chằm chằm bụng Mạt Mạt: "Con di chuyển nhẹ nhàng một chút!"
Mạt Mạt ngồi đàng hoàng: "Mẹ, Trang Triều Dương chưa từng sinh con nên lo lắng muốn chết, mẹ đã sinh năm đứa rồi, sao vẫn còn lo lắng như vậy, không có chuyện øì, trong lòng con nắm chắc."
Mat Mat vừa nhắc tới Trang Triêu Dương thì không biết làm sao, từ sau khi cô được tám tháng, giống như là Trang Triều Dương sinh con vậy, mỗi lúc trời tối đều ngủ không yên, một ngày hỏi cô tám lần có phản ứng gi không.
Vừa bắt đầu được chín tháng, cũng bởi vì cô hơi bị chuột rút, lại đúng lúc anh không ở nhà, chuyện này có thể dọa sợ Trang Triều Dương, ngày hôm sau anh trực tiếp xin nghỉ phép, lót hai lần chăn mền, đóng gói đưa cô vê Dương Thành, anh sợ lúc anh không ở nhà, cô muốn sinh lại không có người biết, quá nguy hiểm.
Điền Tình thở dài: "Vốn dĩ mẹ cũng không lo lắng, nhưng thằng nhóc Triêu Dương khiến cho mẹ lo lắng, lúc chị dâu con sinh em bé, anh cả con cũng không giống như Trang Triêu Dương, mỗi ngày đều gọi điện thoại, gọi đến mức mẹ cũng phải sốt ruột theo." Miêu Chí xoa tim: "Bây giờ ông vừa nghe thấy tiếng điện thoại vang lên là tim ông lại nhảy loạn theo, thằng nhóc khốn kiếp này, đợi lúc nó đến, ông nhất định đánh cho nó một trận."
Miêu Chí vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, Miêu Chí bị sặc nước trà, lúc thuận khí rồi cầm điện thoại lên là mắng: "Cậu gọi điện thoại như thế sao? Cậu muốn dọa chết mấy người đây?"
Ông cụ Khâu đưa điện thoại ra xa, ngoáy lỗ tai: "Ông Miêu, có chuyện gì mà lại nổi giận như vậy?"
Miêu Chí lúng túng: "Là ông à, tôi còn tưởng là Trang Triều Dương chứ, ôi quả tim này của tôi, thật sự là không chịu nổi sự giày vò của cậu ta."
Ông cụ Khâu cười ha ha: "Lần đầu làm cha đều như vậy, thông cảm thông cảm đi."
Miêu Chí ngừng một chút, nghĩ đến năm đó vợ mình sinh con, ông ấy còn thiếu điều muốn đi đánh người, cười lang đi: "Đã muộn như vậy ông còn gọi điện thoại tới làm gì?"
Ông cụ Khâu nói: "Ngọc Linh ngày ngày lo lắng cho Mạt Mạt, nó đã dặn dò bệnh viện rất kỹ, phòng bệnh cũng đã giữ lại cho Mạt Mạt, tôi nói với ông một tiếng."
Miêu Chí cảm kích nói: "Cảm ơn ông."
Ông cụ Khâu: "Cảm ơn gì chứ, chúng ta đều là thân thích, thời gian không còn sớm, tôi cũng không quấy rầy nữa, cúp đây."
"Được." Miêu Chí vừa đặt điện thoại xuống, thì điện thoại lại vang lên, lúc này không cần nghĩ cũng biết là ai, Miêu Chí đứng dậy, gọi Điền Tình: "Con gái, đi, chúng ta lên lầu."
Điền Tình cũng không muốn báo cáo tình hình của con gái cho con rể, đỡ Miêu Chí lên lầu.
Mat Mạt bật cười cầm điện thoại: "Alo!"
Trang Triều Dương hỏi: "Đứa nhóc có phản ứng gì không? Có phải sắp sinh rồi không?"
Mạt Mạt sờ bụng: "Mấy ngày nay không phải nháo ầm ï à, mẹ nói là sắp rồi."
Trang Triều Dương: "Ngày mấy, anh tranh thủ vê."
Mạt Mạt hỏi: "Em cũng không biết, các anh đã sửa xong đập chống nước chưa?"
"Cơ bản đã làm xong rồi."
"Làm xong thì tốt rồi."
Trang Triều Dương ti mỉ hỏi tình hình của Mạt Mạt, còn muốn nói tiếp vài câu nữa, điện thoại đã cúp rồi, đã hết giờ, Trang Triều Dương cứng đờ để điện thoại xuống, tính thời gian, chắc là đuổi kịp.
Mạt Mạt đặt điện thoại xuống, trong lòng yên tâm hơn nhiều, năm ngoái tuyết quá lớn, năm nay nhiệt độ không khí vừa tăng lên, nước đọng khắp nơi đã tan ra, hợp lại thành một dòng sông nhỏ chảy vào trong hệ thống sông ngòi, nước sông đều đã tăng lên.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ, ẩm ướt rất lớn, hơi nước đêu ở trên không trung, gặp luồng khí lạnh di chuyển, tạo thành từng tang sấm chớp, như này là sắp mưa to rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận