Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 578. Năm đó 2

Chương 578. Năm đó 2Chương 578. Năm đó 2
Thẩm Phương nói: "Bà lên tàu thuỷ, lúc tỉnh lại đã đi rất xa rồi, trở về không được, chỉ có thể đi đến nước M, đến nước M liền ngã bệnh, nằm trên giường bốn năm, ông cố các con thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống ấy của bà thì hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn, ông ấy nhận được tin tức, nói là ông ngoại các con đã chết rồi."
Thẩm Phương vừa nghĩ tới năm đó, đôi mắt liền đỏ ngầu,'Lúc ấy ngay cả cái chết bà cũng nghĩ đến, luôn có người trông chừng bà, chờ bà tiếp nhận sự thật này, anh cả ôm đứa con trai vừa mới sinh của ông ấy nhét vào trong ngực bà nói muốn tìm chết thì đứa bé này đi chung với em, để lại câu nói này thì ông ấy xoay người rời đi."
Mạt Mạt nghe đến đó thì hiểu ra Miêu Niệm là con trai của anh trai bà ngoại.
Thẩm Phương lau nước mat"Luc ấy đứa nhỏ khóc, bà một bữa cơm không ăn, anh trai thế mà cứng rắn không cho đứa nhỏ uống một miếng sữa nào, bà chỉ có thể giữ vững tinh thần chăm sóc cháu ngoại trai, may mắn có nó, phân tán tỉnh lực của bà, bà nhìn thấy Thẩm Niệm, nghĩ đến con gái, nói với mình phải sống, thân thể mới dần dần khá hơn."
Miêu Chí vỗ bả vai của vợ,"Còn lại để tôi nói cho, bà ngoại các con sức khỏe tốt rồi, ông cụ Thẩm cho bà ấy ra ngoài ở, cho một khoản tài sản khả quan, muốn cho bà ngoại các con rời khỏi nhà họ Thẩm sống thư thái chút, bà ngoại các con cứ thể sông một mình cho đến năm năm mươi mấy, Thẩm Niệm được quốc gia coi trọng, lại bởi vì nhà họ Thẩm nhiều năm một mực trợ giúp trong nước, cho nên thân phận không có vấn đề, nhưng Thẩm Niệm trực tiếp về nước sẽ liên lụy đến nhà họ Thẩm ở nước M, cho nên Thẩm Niệm phải giả chết, bà ngoại con muốn mượn cơ hội này trở về, nên để cho Thẩm Niệm mang họ Miêu!"
Lúc này tất cả mọi người nghe hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, Điền Tình nói: "Miêu Niệm là Thẩm Niệm? Em họ con?"
Thẩm Phương nói: "Đúng, nó là con trai út của cậu con, năm đó người mẹ chăm sóc là nó, nó là thần đồng trong nhà, nhưng suy nghĩ không ở trên mảng kinh doanh, phía trên nó lại có mấy người anh trai cho nên cũng không ai ép buộc nó, ai có thể nghĩ tới, nó sẽ xuất chúng như vậy."
Vân Kiến nghe hiểu: "Cho nên bà nội là bà cô?"
Thẩm Phương gật đầu,"Đúng vậy, bà là bà cô của các cháu, nhưng mà các cháu phải gọi bà là bà nội."
Trái tìm luôn treo trên cao của Vân Kiến buông xuống, cậu sợ nhất là không có quan hệ, bà cô cũng là bà nội, Vân Kiến rốt cục cũng lộ ra nụ cười.
Điền Tình hỏi"Mẹ, vậy sao mẹ lại ở thành phố H?”
Thẩm Phương hối hận mà nói: "Mẹ tưởng là đi Quan Đông, sát bên chính là thành phố H, cho nên mới ở tại thành phố H, mẹ thật sự là quá ngu, năm đó mẹ mà lựa chọn Dương Thành thì nói không chừng đã sớm tìm được con rồi."
Liên Thanh Bách kéo khóe miệng,"Bà ngoại, bà không nghĩ tới nghe ngóng tin tức của ông ngoại sao?"
Thẩm Phương trừng mắt nhìn Miêu Chí nói: "Mộ của ông ấy bà cũng đã thấy rồi, ai có thể nghĩ tới ông ấy không chết chứ!"
Miêu Chí tằng hắng một cái,'Việc này trách ông, làm quá giống như thật."
Liên Thanh Bách tương đối quan tâm Miêu Niệm,'Ông ngoại, thân phận cậu họ xử lý như thế nào đây, ông và bà ngoại ở cùng một chỗ thì phải nhận cậu họ, có rất phiền phức hay không?"
Miêu Chí trầm tư một chút,'Không có việc gì, hiện tại ông đã nghỉ hưu rồi, ông đã từng tuổi này rồi, không có khả năng lại ra trận, chờ lúc trở về, làm đại một cái bệnh, nói cho một số người, ông sống không được mấy năm nữa, để tất cả mọi người yên tâm."
Thẩm Phương lôi kéo tay Miêu Chí "Chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi."
Miêu Chí nhìn vợ mình, đáy mắt có chút thống khổ, ông nhớ kỹ lời bác sĩ, thân thể vợ đã sớm suy sụp, không được mấy năm, nếu như có thể sống vui vẻ chút, nói không chừng có thể sống lâu thêm mấy năm, Miêu Chí siết chặt tay của vợ.
Mạt Mạt chú ý tới biểu cảm biến hóa vi diệu của ông ngoại, trong lòng trầm xuống, sức khỏe của bà ngoại không hề tốt giống như vẻ bề ngoài, bà ngoại nếu như có chuyện bất trắc, ông ngoại nhất định sẽ chịu không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận