Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1156. Khảo Nghiệm 2

Chương 1156. Khảo Nghiệm 2Chương 1156. Khảo Nghiệm 2
Lúc Mạt Mạt về nhà, nhìn thấy Trang Triều Dương đang giơ Thất Cân lên cao đùa giỡn, cô cảm thấy các mối quan hệ của Trang Triều Dương quả thực rộng, hơn nữa ở ngành nào cũng có tiếp xúc tới, bỗng nhiên cô phát hiện, chồng của cô cũng xịn sò lắm chul
Trang Triều Dương đặt Thất Cân xuống, Thất Cân mới hơi một tuổi, nhưng thẳng nhóc này cũng khá nặng, mười lăm cân, quả thực là khảo nghiệm cánh tay.
Sữa của Mạt Mạt tốt, Thất Cân ăn sữa mẹ tròn một năm, nhóc con vừa trắng vừa tròn, trông y chang như cái bánh bao sữa vậy, mỗi lần Mạt Mạt đều trêu Thất Cân, đặt sai tên ở nhà rồi, phải gọi là bánh bao mới đúng.
Nhóc Thất Cân này cũng lười, ngoại trừ hay í ới cha mẹ ra thì cực kì ít gọi anh, trở thành sự tương phản rõ rệt với An An, ép lắm thì mới nặn ra một câu, sau đó thì im ru, thể hiện hoàn hảo cái mà người ta gọi là một chữ đáng giá ngàn vàng.
Nhưng mỗi lần Mạt Mạt trêu thằng bé như vậy, cái miệng của Thất Cân liền không ngừng lại được, ra sức tranh luận mình không phải bánh bao, khiến cho Mạt Mạt cười nắc nẻ.
Thất Cân vẫn còn muốn chơi trò tung lên cao, Trang Triều Dương bế Thất Cân lên,"Phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi xe đi nữa." Thất Cân tiếc nuối ôm lây cổ cha,"Ngủ!"
Trang Triều Dương v6 mông Thất Cân một cái,"Nhóc con, không thể nói thêm một chữ sao."
Thất Cân bám vào vai cha, không thèm động đây, lại lười biếng rồi.
Mạt Mạt cảm thấy nhóc Thất Cân như mọc trên người cha vậy, Trang Triều Dương ở nhà đi đến đâu là bế đến đó, lúc cha lái xe cũng rúc trong lòng cha, hai cha con tình cảm cực kì tốt, trong lòng Mạt Mạt cũng hơi ê ẩm, ghen tị đó!
Mạt Mạt coi như không thấy, cô đi ngủ, để Trang Triều Dương hầu hạ Thất Cân rửa ráy!
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Mạt Mạt đều ngủ dậy sớm, trong nhà chẳng còn gì, cũng không ăn sáng, đến nhà mẹ ăn luôn.
Lần này Mạt Mạt đi chỉ đem theo một cái túi, cơ bản đều là đồ của Thất Cân và đồ ăn trên tàu hỏa.
Cả nhà Mạt Mạt lên tàu lúc chín giờ, lần này vé tàu được bộ đội đặt vé, cũng là vé giường mềm sau này, Mạt Mạt nằm cùng Thất Cân, Trang Triều Dương, An An và Tùng Nhân mỗi người một vé, vừa hay đủ một khoang.
Lần đầu tiên Thất Cân đi tàu hỏa nên rất là hiếu kì, nhìn trước nhìn sau mãi cho đến khi tàu rời ga, Thất Cân mới ngoan ngoãn ngồi vào lòng cha.
Mat Mạt,..."
Phí công Mạt Mạt giơ tay ra rồi, không phải đều nói quan hệ của con gái và cha thì tốt hơn sao? Sao Thất Cân nhà cô lại ngược lại nhỉ.
Mat Mạt nhìn cậu nhóc, có lẽ đã đầu thai nhầm rồi, vốn phải là con gái mới đúng, nếu không sao lại thích sạch sẽ như vậy, quần áo bẩn một chút là không chịu mặc.
Xe lửa đi về phía Nam, nhiệt độ càng ngày càng cao, lần đầu tiên Mạt Mạt tới miền Nam vào mùa hè, trong toa không có điều hòa, nóng kinh khủng, hoàn toàn dựa vào mở cửa sổ để thông gió.
Cả nhà Mạt Mạt đều khó chịu, không có chút tỉnh thần nào cả, may mà buổi tối trời mưa, không khí mát mẻ hơn rất nhiều.
Sau đó vừa nóng vừa lạnh nên bị trúng gió rồi, bị ốm cả, ngoại trừ sức khỏe của Trang Triều Dương vốn khỏe mạnh, Mạt Mạt và mấy con đều bị ốm hết.
Mùa hè bị cảm cúm không phải chuyện tốt, điều Mạt Mạt lo lắng nhất chính là Thất Cân, thằng bé mới một tuổi.
Lúc để An An thể hiện năng lực đã tới rồi, những kết thức y học mà An An học được bao nhiêu năm qua không phải là phí công, cậu nhóc ra vẻ một bác sĩ, hơn nữa trong túi của mình còn có một số thuốc cảm cúm, dùng lúc cấp bách.
An An dạy cho Mạt Mạt một bài, lần sau đi đâu nhất định phải đem thuốc.
Cả nhà Mạt Mat đã tới thành phố Z, cảm cúm cũng đỡ được hòm hòm rồi, Mạt Mạt không để cha nuôi ra đón, xe của bộ đội sẽ ra ga tàu để đón. Mat Mat xuống tàu, ánh mặt trời chói chang, Mat Mạt hoa mắt chóng mặt, thời tiết này cực kì dễ say nắng, Mạt Mạt vội vàng kéo các con đi vào chỗ bóng râm, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, Mạt Mạt xốc lại tinh thần, phải nhanh chóng thích ứng, sau này nơi này chính là nơi cô sinh sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận