Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1760. -

Chuong 1760. -Chuong 1760. -
Tôn Nhuy lập tức ngồi thẳng dậy: "Sao em không nghĩ tới, sao em không nghĩ tới chứ, cái đầu óc này của em."
Tôn Nhuy nói xong, còn đập lên đầu mình mấy lần, sau đó đứng dậy, đây là hưng phấn, Mạt Mạt chỉ đề xuất kích cỡ, nhưng cô và bệnh viện có giao thiệp với nhau, quá biết đường đi nước bước bên trong.
Đừng thấy công ty của Tôn Nhuy rất lớn, nhưng mỗi lần cũng phải chia không ít lợi ích ra ngoài, ngẫm lại mà đau lòng, nàng nếu không phải sau lưng cô ta có Kỳ Dung chống đỡ, mấy lão già kia không dám quá phận, nếu như chỉ có một mình cô ta, tuyệt đối sẽ bị lột xuống một lớp da.
Tôn Nhuy ngồi xuống, nhìn Mạt Mạt: "Em trở về sẽ nói với Kỳ Dung, việc này có thể thành."
Mạt Mạt biết, việc này nhất định có thể thành, Kỳ Dung là ai chứ, Mạt Mạt cũng không sánh bằng, Mạt Mạt đã đề xuất, Kỳ Dung chỉ cần nghĩ một chút, là có thể nghĩ ra sau này có bao nhiêu lợi ích.
Mạt Mạt nhớ tới việc Kỳ Dung nói muốn tổ chức thống nhất lại tập đoàn: "Có phải công ty của các cô cũng sắp sáp nhập vào tập đoàn rồi hay không?"
Tôn Nhuy gật đầu: "Đúng, lần trước đã đi họp, tất cả công ty đều phải sáp nhập vào tập đoàn, hơn nữa còn áp dụng cổ phần chung vào với nhau để liên kết các công ty mà mỗi người được chia, vốn dĩ em còn nghĩ, tổ chức thống nhất lại, cổ phần trong tay em sẽ ít đi nữa, không nghĩ tới, cẩn thận tính toán, còn được chia hoa hồng nhiều hơn không ít."
Mạt Mạt: "Ông chủ của cô có bản lĩnh rất lớn, anh ta tổ chức thống nhất ngược lại là khiến cho lợi ích thành lớn nhất"
Tôn Nhuy liên tục gật đầu, vận mệnh của cô ta chuyển hướng cũng là do Kỳ Dung, nếu như không có anh ta, cô ta còn không biết làm sao để sống nữa, làm gì có được ánh sáng như hiện tại.
Cô ta đối với Kỳ Dung là cảm kích, là sự cảm kích xuất phát từ nội tâm, cho nên cũng được coi là tâm phúc của Kỳ Dung.
Tôn Nhuy nhắc đến chuyện liên kết bệnh viện, cũng không hề ở chỗ Mạt Mạt lâu, Mạt Mạt cũng không cần nói chuyện viện dây kỹ càng, Tôn Nhuy và Kỳ Dung cũng có một ít rồi.
Thứ hai, Tôn Nhuy tới thông tin, Kỳ Dung đồng ý, trước tiên thu mua từ thành phố Z, thu mua không được, thì tự mình xây.
Mạt Mạt cúp điện thoại, sờ lên tim, cô bị kích thích, cô là người nghèo, nhìn Kỳ Dung một cái, những năm này không biết căn bản đã kiếm được bao nhiêu tiền, lại nghĩ đến Từ Ly, Mạt Mạt càng thổn thức, của cải của Từ Ly cũng lên như diều gặp gió, kiếm được cũng không ít hơn so với Mạt Mạt.
Mạt Mạt nghĩ đến tiên tiết kiệm ở ngân hàng, cô thật đúng là người nghèo!
Cũng may buổi chiều Hoắc Tinh không lên lớp, mang đến một tin tốt cho Mạt Mạt đang bị kích thích trong tâm hồn: "Ống nội em có thể giúp huấn luyện chó."
Mạt Mạt sướng đến phát rồi: "Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh ông cụ."
Hoắc Tình nghĩ đến lời của ông nội: "Chỉ là, chuyện tiên lương, ông nội nói không cần tiên lương."
Mạt Mạt sửng sốt chớp mắt một cái: "Như vậy sao được, ông cụ đến, tiền lương nhất định phải đưa.”
Hoắc Tình vội vàng xua tay: "Ông nội của em nói, tiền lương của em đã rất cao rồi, vậy là đủ rồi."
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Hoắc Tình, hỏi: "Ông cụ nghĩ gì mà lại tới vậy?"
Hoắc Tình cắn môi: "Bởi vì em."
Hoắc Tình không ngốc, trong nhà không thiếu tiền, nhưng vậy mà ông nội lại chủ động muốn tới, như vậy chỉ có thể là vì cô ấy, hiện tại cô ấy là người yêu của Lý Vinh Sinh, ông nội đã nói, không môn đăng hộ đối, sợ cô ấy chịu thiệt thòi, cho nên mới tới.
Với lại người chị nuôi của Lý Vinh Sinh, từ lúc phẫu thuật cho Lý Vinh Sinh là đã biết, nhà họ Liên đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lý Vinh Sinh, cho nên ông nội muốn tới đây huấn luyện chó, huấn luyện tốt, tổng giám đốc Liên cũng thành ân tình, sau này nếu như Lý Vinh Sinh thật sự có lỗi với cô ấy, thật sự đối xử không tốt với cô ấy, tổng giám đốc Liên cũng có thể giúp đỡ nói một hai câu. Hoac Tình có thể hiểu rõ, Mat Mat cũng vòng vo mấy đường rồi, nhà có một người già như có châu báu là đúng, nhìn tâm tư ông cụ Hoắc một chút, suy nghĩ xa biết bao.
Mạt Mạt hiểu rõ Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh không làm ra được chuyện tâm địa gian xảo, nhưng Mạt Mạt và Lý Vinh Sinh cam đoan cũng vô dụng, chuyện này phải là nhà họ Hoắc tin mới được.
Mạt Mạt khẽ cười, không tiếp tục hỏi, cũng không nhắc lại chuyện tiền lương, ông cụ Hoắc muốn để cho cô biết ơn, vậy thì cô nhận: "Vậy chị bảo trợ lý sắp xếp chỗ ở cho ông cụ."
Sau khi Hoắc Tình xả giận, cuối cùng cũng biết tâm tư của ông nội: "Cảm ơn tổng giám đốc Liên."
Mạt Mạt cười: "Không khách khí, em cũng đi xem xem, nếu như có gì không thích hợp, thiếu cái gì, tìm trợ lý là được."
"Ây!"
Ông cụ Hoắc tới cũng nhanh, già thành tỉnh là đúng, cũng không khách khí với Mạt Mạt, rất để bụng chuyện huấn luyện chó, Hoắc Tình không có cách nào so sánh được với ông cụ Hoắc, bản lĩnh của Hoắc Tình vẫn là không tới nơi tới chốn!
Từ khi ông cụ Hoắc tới, Hoắc Tình không có tiết thì lại chạy qua bên này, Lý Vinh Sinh cũng càng chịu khó hơn, cháu rể nhị thập tứ hiếu, Lý Vinh Sinh tuyệt đối là số một.
Ông cụ Hoắc có thành kiến đối với Lý Vinh Sinh, con người hay động lòng, chỉ sợ ở chung, thời gian sống chung lâu dài, cũng sẽ mò thấy, đã thích Lý Vinh Sinh hơn không ít.
Lý Vinh Sinh ở chỗ ông cụ Hoắc đã lấy được hảo cảm, theo đó tình cảm của Hoắc Tình cũng tốt hơn, chuyện này đã để cho Lý Vinh Sinh nắm được mạch, mỗi ngày đều tới.
Mạt Mạt từ bên ngoài trở về, đã thấy Lý Vinh Sinh ôm chó trong lòng: "Em thật sự coi chỗ của chị thành nhà đấy à, mặc kệ cả công trình của em?"
Lý Vinh Sinh thấy tất cả mọi người đều đang dõi theo cậu ấy, có tổn hại đến hình tượng, lúng túng đặt chó xuống, cũng không lên tiếng.
Mạt Mạt bảo tất cả mọi người giải tán, dẫn Lý Vinh Sinh đi vào, lúc này Lý Vinh Sinh mới lên tiếng: "Em bỏ ra một số tiền lớn thuê người tài, tiền em cũng bỏ ra rồi, còn bảo em tự thân đi làm, em thuê bọn họ làm cái gì?”
Mạt Mạt trừng mắt với Lý Vinh Sinh một cái: "Vậy thì em cũng không thể mỗi ngày cũng không có việc gì chứ?”
Lý Vinh Sinh: "Hì hì, chị, em không ngốc, em ấy à, thật ra cũng là đến để trốn tránh."
Mat Mạt: "Em tránh cái gì?"
Lý Vinh Sinh: "Xã giao thôi, xã giao nhiều lắm, mỗi lần đều muốn chuốc say em, muốn từ miệng em lấy được chỗ tốt, gần đây em ứng phó đến phát chán rồi, cho nên né đi ra ngoài, hiện tại tốt biết bao nhiêu, không tìm thấy em." Mat Mat đồng tình với Lý Vinh Sinh, thăng nhóc này quá nổi tiếng, người quá nổi tiếng chỗ xấu chính là chỗ này, Mạt Mạt đột nhiên hỏi: "Em không đến một số chỗ không nên đến đấy chứ!"
Lý Vinh Sinh đỏ mặt, sau đó vội vàng: "Em không đi, thật sự không đi."
Mạt Mạt tin tưởng Lý Vinh Sinh, nhưng nhìn phản ứng của Lý Vinh Sinh cũng biết, nhất định có người muốn bắt đầu từ chỗ này, đáng tiếc, Lý Vinh Sinh là người có chuyện cũ, người có chuyện cũ, tâm trí kiên cường, đối với sắc đẹp của phụ nữ gì đó, xưa nay không coi trọng.
Lý Vinh Sinh muốn tránh, Mạt Mạt cũng không quan tâm nữa, Tôn Nhuy đưa vé xem phim tới, Mạt Mạt còn đưa cho Lý Vinh Sinh mấy tấm.
Khụ khụ, Tôn Nhuy đưa tới thật sự không ít, hơn mấy trăm vé, đây là dự định để Mạt Mạt phát phúc lợi cho nhân viên của công ty đây mài!
Mạt Mạt cũng không phải người hẹp hòi, được rồi, chủ yếu là hiện tại vé xem phim thực sự rất rẻ, mười mấy năm trước chỉ mấy xu, hiện tại cũng chỉ ba đồng.
Mạt Mạt lại bảo Tôn Nhuy giúp đỡ làm chút, phát phúc lợi cho mọi người trong công ty, thích xem thì đi xem, mỗi người hai tấm, có bạn gái thì dẫn bạn gái đi, có vợ thì dẫn vợ đi.
Mạt Mạt cũng cho bản thân mình nghỉ, vào ngày chủ nhật, cả nhà đều đi xem phim.
Tôn Nhuy bởi vì có Lý Thư, đã chiếm được món hời lớn, kịch bản cũng hay, diễn viên cũng thực lực, bộ phim rất không tệ, phản ứng rất tốt, nhìn qua không có ai nói không tốt.
Sau đó Tiểu Khả nổi tiếng, phần diễn của Tiểu Khả không nhiều, nhưng đặc sắc, hơn nữa Tiểu Khả đã từng đóng quảng cáo từ thiện, hình tượng ban đầu cho người khác xem cũng là chính diện, nhân vật cũng là chính diện, Tiểu Khả nhận được rất nhiều sự yêu thích của mọi người.
Chuyện này khiến Tôn Nhuy vui như điên, còn vui hơn so với chính bản thân cô nổi tiếng, nhưng vui vẻ chưa được mấy ngày, Tôn Nhuy đã không vui nữa, mặt đen kịt, Tôn Nhuy tới, dọa Mạt Mạt nhảy dựng lên một cái.
Mạt Mạt không hiểu, hai ngày trước nhìn thấy, Tôn Nhuy cười tươi như hoa, bây giờ mới mấy ngày: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận