Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 461. Cùng nhau 1

Chương 461. Cùng nhau 1Chương 461. Cùng nhau 1
Cùng nhau 1
Ngày hôm sau, Trang Triều Dương và Liên Thanh Bách cùng nhau xin nghỉ, Triệu Hiên nghe thấy thế cũng xin nghỉ, ba người đi nhanh, một người đi tới chỉ mất hai tiếng, mỗi người đã mua một túi đồ dùng.
Trang Triều Dương mua hơn hai cân muối, hơn hai lít nước tương, nửa lít đầu đậu nành, hai gói giấy lớn và những thứ khác, nếu không phải hạn chế mua hàng thì Trang Triều Dương đã mua nhiều hơn.
Mạt Mạt nhìn đống đồ chất đầy nhà, đủ dùng cho cả một mùa đông, lần này cô hài lòng rồi.
Ngày hôm sau đã bước sang tháng 11, Mạt Mạt không thể đi khiêng ngũ cốc về nữa, Trang Triều Dương đi nhận vào buổi trưa. Nghe Trang Triều Dương nói, những năm trước chỉ tích trữ có một mùa lương thực, nhưng năm nay vụ mùa bội thu kéo dài nửa năm, cho dù tuyết lớn làm tắc đường cũng không lo không có đồ ăn.
Mạt Mạt yên tâm ở nhà làm một con sâu gạo, sống cuộc sống ăn, ngủ và ăn.
Sáng ngày mùng hai, đêm qua Mạt Mạt đi ngủ quá sớm nên chưa đến sáu giờ đã tỉnh dậy, cô nép vào lòng Trang Triều Dương, nghe gió ngoài cửa sổ, cô run rẩy, lạnh quá.
Trang Triều Dương mở mắt ra, ôm Mạt Mạt, dùng chân đè lên chân Mat Mat kéo cả người Mat Mat vào lòng, lần này cô cảm thấy ấm áp hơn.
Mạt Mạt không ngủ được nữa: "Có phải bên ngoài lại có tuyết rơi?"
Trang Triều Dương nói: "Rơi từ đêm qua rồi, lớn lắm."
"Ông ngoại nói đúng quá, thật sự chưa đến một tuần."
Trang Triêu Dương nói: "Tuyết lớn như thế không thể ngừng trong chốc lát được, xem ra hôm nay không có cách nào huấn luyện rồi, chắc buổi chiều anh có thể trở về."
Mạt Mạt mừng rỡ: "Anh ở nhà với em được không?”
Trang Triều Dương hôn lên trán Mat Mạt: "Ừm, nhưng anh phải đến bệnh viện một chuyến. Hướng Húc Đông nằm viện cũng lâu rồi, chắc đã khoẻ, anh đi xem xem."
"Cho dù khoẻ thì trong ngày tuyết rơi này, người hoàn toàn không thể ở chuồng bò được, trở về nhất định sẽ chết cóng."
"Lần trước anh đi làm đi ngang qua thôn Tiểu Câu, những người bị điều xuống rèn luyện đã không còn sống trong chuồng bò nữa. Bây giờ họ sống trong túp lều bùn phía sau lữ đoàn, anh đã kiểm tra và phát hiện không có rò ri không khí, nơi ở không tệ."
"Sao đột nhiên lại đổi chỗ?" "Bí thư thôn Tiểu Câu sợ sẽ lại có người trở lại thành phố như Tiền Dịch Tín, Tiền Dịch Tín thì dễ nói chuyện. Nhưng nếu gặp phải người có thù oán, thì se thực sự quay lại báo thù. Ông ấy là một bí thư thôn nhỏ, không đủ khả năng gánh vác. Thế nên sau khi suy nghĩ thấy cũng đã cải tạo gần ba năm rồi, biểu hiện rất tốt nên đã sắp xếp nhà cửa, còn chuẩn bị một số chăn bông bị hỏng, lương thực không còn bị trừ nữa."
Mạt Mạt bật cười: "Bí thư thôn thông minh đấy, nhưng cũng có phe cánh của anh. Anh xem Húc Đông lâu như vậy rồi vẫn chưa vê, anh lại tự mình xin nghỉ ốm, không biết ông ấy sẽ nghĩ sao nữa!"
"Ừ"
Mạt Mạt nhéo tay Trang Triều Dương: "Cho nên, nếu Hướng Húc Đông khoẻ lại, anh sẽ đưa ông ấy trở về."
"Ừ, ông ấy ở chỗ này lâu cũng không phải cách hay, anh hy vọng ông ấy có thể sống thật tốt, nhìn con trai con gái của anh lớn lên. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ chia sẻ hạnh phúc với ông ấy, dù sao ông ấy cũng là nhân viên bị điều đi rèn luyện, nên quay về."
Trang Triều Dương nằm một lúc rồi dậy, Mạt Mạt không nằm nổi nữa, khoác áo khoác len dài cho ấm. Mạt Mạt kéo rèm ra, tuyết bay dày đặc bên cửa sổ, tuyết đã tích tụ dày hơn mười centimet.
Mạt Mạt đã trở lại được vài năm, đây là lần đầu tiên cô thấy tuyết rơi dày như vậy. Trang Trieu Dương trở lại phòng ngủ, anh đứng Ở cửa nhìn Mạt Mạt, khoảng trống trong trái tìm được lấp đầy, cô gái này đã cho anh một gia đình trọn vẹn, trong mắt anh chỉ có Mạt Mạt.
Trang Triều Dương đứng một hồi, thấy Mạt Mạt không có ý rời khỏi cửa sổ nên anh đi tới kéo Mạt Mạt: "Cạnh cửa sổ có gió, đừng để bị cảm lạnh."
Mạt Mạt vòng tay qua eo Trang Triều Dương: "Em biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận