Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1529. -

Chương 1529. -Chương 1529. -
Mat Mat cười giải thích: "Nhà chúng tôi nhiều người hơn lúc trước, lượng công việc của chị cũng lớn hơn nên xứng đáng với mức lương này."
Lúc này chị dâu Tôn mới yên tâm cầm lấy, người trong nhà Mạt Mạt đúng là nhiều, mỗi ngày nấu cơm thật sự khá mệt mỏi.
Mạt Mạt tăng lương cho chị dâu Tôn, chị ấy vô cùng ra sức để nhào bột, cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Mặc dù bây giờ đã bao trọn khoán rồi, nhưng mỗi nhà cũng không có bao nhiêu đất, đất ít không cho ra bao nhiêu lương thực, sản lượng lương thực ít, bán không được bao nhiêu tiền, mỗi năm trừ đi tiền vốn có thể kiếm được hơn một trăm đồng là tốt lắm rồi.
Nhưng bây giờ hai tháng tiền lương của chị ấy bằng nguyên một năm, tiền lương tăng nữa sẽ tranh thủ xây nhà cho gia đình.
Mễ Mễ và Tâm Bối đi học về trước, nhưng hai đứa trẻ lại không vui, Tâm Bối rất tức giận, Mễ Mễ giật giật áo của Tâm Bối, liên tục lắc đầu, cuối cùng Tâm Bối cũng không có nói.
Mạt Mạt không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện øì, cô biết nhất định có liên quan đến Đại Song, chuyện này trước đã khiến cô bé ghét Mễ Mễ, kiếm chuyện là chắc chắn rồi.
Mạt Mạt càng muốn xem thử Mễ Mễ sẽ giải quyết như thể nào, cô không muốn quản chuyện của trẻ con.
Mễ Mễ lén nhìn mẹ nuôi một cái, thấy mẹ nuôi không có nhìn chúng mới an tâm, cô bé kéo Tâm Bối đi lên lầu.
May đứa nhóc Tùng Nhân trở về sau, Tùng Nhân ném cặp xuống: "Mẹ, kỳ thi lần này kết thúc rồi, phải họp phụ huynh, giáo viên có nói, nhà chúng ta ít nhất phải có một người tới, không thể giống như ngày xưa không có ai đến."
Hai vợ chồng Mạt Mạt từ khi qua bên này vẫn chưa từng đi họp phụ huynh, Trang Triều Dương bận suốt ngày, cô cũng bận, lần nào cũng bỏ lỡ, chỉ gọi điện thoại cho giáo viên.
Mạt Mạt hỏi: "Thứ mấy?”
Tùng Nhân: "Thứ hai tuần sau."
Mạt Mạt nói: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ đi."
Tùng Nhân có chút tiếc nuối, thật ra càng thích cha đi hơn, lần này cậu bé không có Dương Lâm đè đầu, cậu bé đã đứng nhất lớp, tất nhiên là muốn khoe khoang trước mặt cha rồi.
Tùng Nhân nghĩ đến người cha bận rộn, trong lòng thở dài, sau đó hỏi: "Mẹ, hôm nay giảng bài thuận lợi chứ?"
Mạt Mạt ngẩng cằm lên: "Rất thành công, mẹ còn trở thành giảng sư tuyển ngoài của trường nữa, mỗi tháng giảng dạy hai lớp, tiền lương là hai trăm."
Tùng Nhân à lên một tiếng, cảm thấy vô cùng tự hào, ngày mai lại có chuyện để khoe rôi.
Còn về tiền lương thì bọn trẻ không quan tâm.
Mạt Mạt thấy chị dâu Tôn bưng cái nồi ra ngoài: "Được rồi, đi rửa tay ăn cơm nào, tối hôm nay ăn lẩu hải sản."
Bọn trẻ rất thích ăn lẩu, chúng ném cặp chạy thẳng vào nhà vệ sinh, một lúc sau đã ngồi ngay ngắn trên bàn.
Buổi tối Tề Hồng trở về khá trễ nên ăn mì sợi.
Mạt Mạt hỏi: "Chuẩn bị gần xong rồi chứ!"
Tê Hồng ăn mấy miếng mì lót dạ, trong bao tử mới ấm áp: "Ừ, cũng sắp xong rồi, chủ nhật cô đến chung vui nhé."
Mat Mạt: "Đó là điều chắc chắn rồi."
Chớp mắt lại đến ngày chủ nhật, bởi vì Tề Hồng khai trương, Triệu Hiên cũng trở về rồi, hai vợ chồng đến tiệm chụp hình từ rất sớm.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương không vội, đợi lúc khai trương mới đến cũng được, bọn trẻ thì đến nơi từ rất sớm để xem náo nhiệt.
Trong nhà chỉ còn lại Mạt Mạt và Trang Triều Dương, Mạt Mạt thay quần áo bước xuống, Trang Triều Dương đang đọc báo.
Ngón tay thon dài của Mạt Mạt lấy tờ báo ra: "Đừng xem nữa, chúng ta đi thôi!"
Trang Triều Dương nhìn đồng hồ một cái, gấp tờ báo lại: "Không vội, bọn trẻ đều không có ở nhà, hai chúng ta ngôi thêm một lúc."
Mạt Mạt ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu: "Đồng chí Trang Triều Dương, có phải anh đang nhớ em không hả?"
Trang Triều Dương thấy chị dâu Tôn đang ở ngoài sân nên mạnh dạn thừa nhận: "Đúng là nhớ em rồi, bây giờ anh đặc biệt nhớ những ngày tháng ở khu quân sự mới, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh em, nhưng bây giờ thời gian gặp nhau quá ít, về nhà còn có các con vây quanh, muốn ở bên cạnh em một lúc cũng là quá xa xỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận