Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 509. Cảm ơn 1

Chương 509. Cảm ơn 1Chương 509. Cảm ơn 1
Buổi tối lúc đi ngủ, Mạt Mạt kéo tay Trang Triều Dương, tủi thân nói: "Ngày mai chúng ta đi đến thị trấn chơi đi, đã lâu rồi em không được ra ngoài."
Trang Triều Dương vuốt tóc Mạt Mạt: "Ngày mai tuyết không rơi thì chúng ta đi."
Mạt Mạt vui vẻ ôm Trang Triều Dương: "Anh quá tốt rồi."
"Ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa."
Mạt Mạt ừ một tiếng, dựa vào ngực Trang Triều Dương, rất nhanh đã ngủ thiếp đi., Trang Triều Dương bất đắc dĩ cúi đầu, cẩn thận hạ Mạt Mạt xuống.
Trang Triều Dương nhướn mày, anh cảm giác như mình đang nuôi hai đứa trẻ, lớn và nhỏ, nhưng mà loại cảm giác này coi như cũng không tệ.
Buổi sáng Mạt Mạt tỉnh dậy, lo lắng không biết tuyết có rơi không, nhìn ngoài cửa sổ thấy trời trong xanh, xúc động thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Trang Triều Dương ở bên ngoài gọi: "Vợ ơi, ăn cơm thôi."
"Em tới đây"
Mạt Mạt ăn sáng xong, tìm phiếu được phát tháng này, chỉnh đốn bản thân ổn thoả rồi đứng ở cửa ra vào: "Đồng chí Trang Triều Dương, nhanh lên."
Trang Triều Dương gõ đầu Mạt Mạt một cái: "Một lúc nữa xe mới xuất phát, không vội."
Mạt Mạt nhìn thời gian thì quả đúng là vậy: "Được rồi, lại chờ một lát."
8 giờ 30 phút, Mat Mạt và Trang Trieu Dương đã tới thị trấn rồi: "Thật đúng là không ít người."
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt: "Hai ngày nay trời nắng, đều nhân lúc mấy ngày này để đi mua đồ chứ đâu."
"Chúng ta đi mua đồ trước hay là dạo chơi đã?"
"Nghe em đi."
Mạt Mạt đảo mắt một vòng, trên trấn cũng không có chỗ nào hay để đi dạo: "Chúng ta thuận đường đi một chút vậy."
"Được"
Mạt Mạt đi ngang qua quán cơm quốc doanh của thị trấn, ngoài cửa có một lồng hấp đang bốc khói, ngửi mùi nói: "Là bánh bao."
Trang Triều Dương búng lên chóp mũi Mạt Mạt: "Muốn ăn không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Có."
Trang Triều Dương kéo tay Mạt Mạt rồi gọi nhân viên phục vụ tới: "Cho tôi hai cái bánh bao."
Nhân viên phục vụ: "Phiếu lương thực 4 lạng, 4 hào."
Trang Triều Dương rút tiền ra lấy bánh bao, nhân lúc còn nóng lấy ra một cái đưa cho Mạt Mạt, cô cắn một cái, vẻ mặt thoả mãn, ăn ngon, ở niên đại này cũng không thiểu cân thiểu lạng, thịt cũng là thịt ngon, hấp ra được bánh bao vô cùng thơm.
Mạt Mạt lại cắn một cái, đưa cho Trang Triều Dương, anh cắn một cái: "Em ăn đi."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt ăn một cái bánh bao, không ăn nữa, bánh bao thơm, nhưng quá ngán.
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi mua đồ đi"
Mạt Mạt cũng đi dạo đủ rồi, còn đi nữa, chân của cô sẽ sưng lên: "Được."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi không bao xa thì nghe thấy âm thanh ở sau lưng, giọng của Hướng Tịch: "Ông nội, con không ăn, cũng không thèm, chúng ta đi mua muối đi."
Hướng Húc Đông nhìn bánh bao: "Ông nội còn ba đồng và phiếu lương thực 5 cân, một cái bánh bao vẫn có thể mua được."
Hướng Tịch liều mạng dắt tay Hướng Húc Đông: "Ông nội đi thôi, chúng ta còn phải về sớm một chút, đi nhanh đi!"
Mạt Mạt nhìn thoáng qua bánh bao còn lại trong tay Trang Triều Dương, cầm lấy, Trang Triều Dương nhìn Mat Mạt, cô sờ vào bụng: "Tích phúc."
Trang Triều Dương lấy lại bánh bao trong tay Mạt Mạt: "Chờ anh."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng." Hướng Tịch ngây ngốc nhìn bánh bao trong tay, chờ đến khi phản ứng lại được, Trang Triều Dương đã kéo Mat Mạt đi xa rồi.
Hướng Tịch giơ bánh bao trong tay lên: "Ông nội, chú mặt lạnh kia cho."
Tay Hướng Húc Đông run rẩy: "Ừm."
Hướng Tịch: "Ông nội, sao ông lại khóc?"
"Ông nội vui mừng, cháu phải nhớ kỹ, sau này lớn lên nhất định phải trả ơn cho chú ấy."
Hướng Tịch gật đầu: "Cháu nhớ kỹ rồi."
"Đi thôi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận