Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 742. Kỳ thi 2

Chương 742. Kỳ thi 2Chương 742. Kỳ thi 2
Kỳ thi 2
Mạt Mạt giao tiền xong lại đi mua một cuộn phim, lại mua thêm bút vẽ cùng với một ít giấy vẽ.
Giấy vẽ này phải là màu trắng, Mạt Mạt phải tới vài cửa hàng bách hóa tìm, cuối cùng mới tìm được.
Mạt Mạt cầm giấy và bút về nhà, cắt giấy thành kích thước quyển nhật ký, bắt hồi tưởng lại tình huống khi cô gặp Trang Triều Dương lần đầu tiên, biểu tình lúc đó của Trang Triều Dương, Mạt Mạt phác họa đại khái rồi bắt đầu vẽ.
Sau một ngày, Mạt Mạt đã vẽ được mười bức. Đây vẫn là do chưa quen tay lắm, sau hai ngày nữa thì tốc độ vẽ sẽ nhanh hơn.
An An cầm từng bức lên xem: "Mẹ, đây đều là cha con ạ?”
Mạt Mạt cười: "Đúng vậy, đều là cha con đó."
An An chỉ vào cha: "Là lúc cha vẫn còn trẻ ạ?"
Mạt Mạt ôm An An lên, chỉ vào từng tờ nói: "Đây là lần đầu tiên cha mẹ gặp nhau trên tàu hỏa, đây là gặp lại ở công viên vào dịp tết, đây là..."
An An vẫn luôn lắng nghe, buông bức tranh xuống: "Mẹ, thế mà mẹ lại có thể nhớ hết được."
Đáy mắt Mạt Mạt tràn đầy vẻ dịu dàng, đúng vậy, cô đều nhớ rõ, mỗi một lần ở chung cô đều nhớ rõ, những hình ảnh này đã khắc ở trong đầu, cô muốn vẽ hết những thứ này xuống.
Những thứ này không chỉ là ký ức của cô mà còn là khoảng thời gian cô trải qua cùng với Trang Triều Dương. Chờ cho đến khi mái tóc điểm sương lấy ra xem lại, đây mới chính là quà tặng tốt nhất.
Vân Kiến ngồi một bên lắng nghe, cậu rất hâm mộ tình cảm của chị gái và anh rể.
Mạt Mạt có việc để làm nên suýt chút nữa quên mất chuyện khôi phục kỳ thi đại học.
Vào giữa tháng mười, báo chí đồng loạt đăng tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học một cách toàn diện, tất cả các tầng lớp nhân dân đều có thể tham gia, cả nước lập tức sôi sục.
Rốt cục thì kỳ thi đại học cũng đã được khôi phục, trái tìm mọi người đều sống lại. Chị Tào cũng không cho con trai mình nhập ngũ nữa, chị Tào đã từng học đại học, biết được tầm quan trọng của tri thức. Tào Cảnh Dật liền khóc, ông già trong nhà bắt cậu ta thi vào trường quân đội rồi.
Tào Cảnh Dật từ đầu đến cuối đều là đội sổ, sách giáo khoa đều là xé gấp máy bay, trong nhà ngay cả một quyển sách đàng hoàng cũng không có.
Sau đó Tào Cảnh Dật bị đánh, chị Tào vung chổi lên, Tào Cảnh Dat đi khập khiễng.
Bây giờ kỳ thi đại học đã khôi phục, tất cả mọi người đều bận rộn với kế hoạch của riêng mình, chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi, lúc này mỗi người đều tự cố gắng vì bản thân mình. Nhà Mạt Mạt thì lại rất thoải mái, có Mat Mat bật hack rồi nên việc ôn tập rất nhàn nhã.
Chị Tào xách theo đồ vật đến chơi, Vân Kiến học giỏi là chuyện tất cả mọi người đều biết. Chị Tào nói: "Đều là vì con cái cả, vậy nên chị mới phải mặt dày đến đây."
Mạt Mạt và chị Tào đã quen biết nhau được nửa năm, con người của chị Tào cũng không tệ. Mỗi khi nhà cô có việc thì chị ấy cũng giúp một tay, còn giúp Mạt Mạt trông An An nữa.
Mạt Mạt nói: "Bọn em cũng phải ôn tập mà, cứ để Cảnh Dật tới đây học chung luôn."
Chị Tào nói cảm ơn: "Cảm ơn em nhiều lắm."
"Không cần cảm ơn đâu chị, chúng ta là hàng xóm mà, là việc nên làm thôi."
Chị Tào: "Lúc này ai cũng đều lo cho bản thân mình, tình cảm này của em chị sẽ ghi tạc trong lòng."
Mạt Mạt muốn đem chuyện xấu nói trước: "Chị à, chị cũng biết chỉ còn khoảng hai tháng nữa là sẽ thi. Mà nền tảng của Cảnh Dật không tốt lắm, cũng không nhất định là sẽ thi đậu."
Chị Tào đối với con trai mình cũng không ôm quá nhiều hy vọng: "Chị biết, chị biết chứ, chị không phải là người không phân rõ phải trái đâu."
Mạt Mạt hiểu rõ, chị Tào là người làm mẹ, chỉ cần có một chút hy vọng cũng cố nắm lấy. Mạt Mạt không chịu nhận đồ của chị Tào, chị Tào phải ép Mạt Mạt nhận lấy. Tào Cảnh Dat ở lại nhà cô học tập. Môn toán do Vân Kiến phụ trách, mấy môn khác thì do Mạt Mạt dạy.
Rất nhanh đã đến ngày đăng ký, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đi đến trường học. Ở trường học người đông nghìn nghịt, người trẻ mười mấy tuổi cũng có, người lớn hơn ba mươi tuổi cũng có.
Trong lúc Mạt Mạt đang xếp hàng đứng chờ, ánh mắt rảnh rỗi nhìn xung quanh, nhìn đến một góc ít người, cô liền sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận