Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 149. Tại sao lại trở vê! 1

Chương 149. Tại sao lại trở vê! 1Chương 149. Tại sao lại trở vê! 1
Tại sao lại trở về! 1
Hướng Triều Lộ kéo tay Mạt Mạt bước vào sân: "Chị là Hướng Triều Lộ, chị gái của Triều Dương, em cứ gọi là chị Hướng là được rồi. Chị có thể gọi em là Mạt Mạt không?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đương nhiên là được ạ."
Hướng Triều Lộ nói lời cảm ơn: "Chị nghe Triều Dương nói, em vẫn luôn giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, vất vả cho em rồi."
"Không vất vả gì đâu a, chị quá khách khí rồi."
"Trong nhà bây giờ vẫn còn khá lộn xộn, đã để em phải chê cười rồi. Le ra chị đã đến từ sáng hôm qua nhưng tàu hoả bị trục trặc phải ở lại một ngày, bị trì hoãn đến tận sáng nay mới đến. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là ngày hôm qua đã thu dọn xong, hôm nay sẽ mời em đến nhà làm khách nhưng bây giờ thành ra mọi thứ lại tới cùng nhau luôn rồi."
Phản ứng đầu tiên của Mạt Mạt là, sáng hôm qua Hướng Triều Dương đã trở về, sao lại không đi tìm cô?
Hướng Triều Lộ nhìn ra được suy nghĩ của Mạt Mạt, giọng điệu có vẻ trêu chọc: "Triều Dương chỉ có một ngày nghỉ thôi, hôm nay mới về tới, tính ra sau này chị phải xếp sau em rồi."
Khuôn mặt Mạt Mạt trong nháy mắt đã đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, nụ cười trên khóe miệng có giấu thể nào cũng không đè xuống được, giọng nói cũng cao hơn vài phần: "Để em giúp chị dọn dẹp đồ trong nhà nhé!"
Hướng Triều Lộ là người từng trải, nhìn thấu tâm tư Mạt Mạt một cách rõ ràng. khó trách Triều Dương lại nắm chắc như vậy, cô bé này cũng động tâm với Triều Dương. Triều Lộ rất vui vẻ, rốt cuộc thì em trai mình đến bây giờ đã có thể kết hôn được rồi.
"Chị đã dọn gần xong hết rồi, không cần em giúp đỡ dọn dẹp thêm gì đâu. Em cứ giúp chị coi chừng mấy đứa nhỏ chơi trong sân là được rồi."
Hướng Triều Dương mang theo hành lý cuối cùng đi vào nhà, kéo tay Mạt Mạt: "Nghe lời chị đi, không cần em giúp đỡ đâu."
Hướng Triều Lộ nháy mắt với em trai, lôi kéo Tô Khởi Hàng với vẻ mặt đang xem kịch vui vào phòng ngủ, phòng khách chỉ còn lại Mạt Mạt và Hướng Triều Dương.
Hướng Triều Dương rót cho Mạt Mạt một ly nước:"Chắc là em khát nước rồi, em uống chút nước đi"
Mạt Mạt nhận lấy, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Anh lại phải đi đường đêm à?"
"Không phải, anh xin nghỉ đến tận sáng hôm sau, sáng mai dậy sớm trở về là được rồi."
Mạt Mạt bị ánh mắt nóng rực của Hướng Triều Dương nhìn mình đến mức tâm hoảng ý loạn, buông ly nước xuống: "Em chạy ra xem mấy đứa nhóc một chút." Hướng Trieu Dương khó khăn lắm mới nhìn thấy được người, làm sao có thể để Mạt Mạt chuồn mất được, bàn tay kéo tay phải Mạt Mạt lại, lần trước anh trở về đã muốn làm như vậy rồi.
Mạt Mạt giãy ra mấy lần cũng không thể thoát được, hai gò má ửng đỏ, trừng mắt nhìn Triều Dương, hung dữ nói: "Buông tay."
Nhưng ở trong mắt Hướng Triều Dương, Mạt Mạt cũng không hề hung dữ một chút nào, ngược lại càng có vẻ giống như đang thẹn thùng hơn. Lòng bàn tay Hướng Triều Dương giống như có dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào tim, bàn tay càng nắm chặt.
Mạt Mạt sợ bị mấy đứa nhỏ nhìn thấy, cảnh cáo Hướng Triều Dương: "Đồng chí Hướng, anh đây là đang công khai đùa giỡn lưu manh đấy!"
"Đối tượng không lấy kết hôn làm mục đích mới là đùa giỡn lưu manh, còn anh đang cầm tay vợ tương lai của anh mà, sao tính là đùa giỡn lưu manh được chứ?"
"Da mặt anh dày quá rồi đấy, chúng ta có phải là đối tượng đâu, sao lại thành vợ rồi?"
"Vậy thì em đồng ý thành đối tượng của anh nhé?"
Mạt Mạt cũng biết là Hướng Triều Dương đang đào hố chờ cô nhảy xuống mà! Cũng không ngại ngùng nữa, nhướng mày nói: "Đồng ý cũng được thôi, chỉ cần anh xử lý được cha em, để cha em chính miệng đồng ý thì em sẽ trở thành đối tượng của anh" Trong ánh mắt của Hướng Trieu Dương tràn đây vẻ vui mừng: "Em nói lời thì phải giữ lấy lời đấy."
"Đương nhiên, em chính là người biết giữ lời mà."
Hướng Triều Dương nhận được sự đảm bảo của Mạt Mạt, trong lòng cũng tự tin hơn một chút, bắt được Mạt Mạt rồi thì những người khác dễ làm hơn nhiều.
Mạt Mạt lắc lắc tay: "Giờ thì anh thả tay em ra được chưa?"
Hướng Triều Dương kéo Mạt Mạt ngồi xuống:"Để anh nói cho em nghe một vài chuyện."
Vẻ mặt Hướng Triều Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Mạt Mạt cũng căng thẳng hơn: “Anh nói đi."
Hai người ngồi trên bậc thang, Hướng Triều Dương nhìn thoáng qua trong nhà: "Tiếng gió đang rất căng đấy, chị gái anh là bị anh rể anh đưa về Dương Thành, chị ấy sẽ ở lại chỗ này, chờ tin tức của anh rể, em có hiểu ý anh đang nói không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận