Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 721. Lạnh 1

Chương 721. Lạnh 1Chương 721. Lạnh 1
Lạnh 1
Mạt Mạt nghe thấy có tiếng nước trong phòng vệ sinh, nhìn cặp sách trên ghế sô pha, cái này là của Vân Kiến, như vậy người trong phòng vệ sinh là Vân Kiến sao?
Mạt Mạt gõ cửa: "Vân Kiến em đang ở trong đó à”
Nước trong phòng vệ sinh khóa lại, Vân Kiến nói vọng ra: "Chị, là em."
Mat Mạt: "Em bị thương à, trong phòng khách sao lại có máu thế?"
"Không phải em, là của Tào Cảnh Dật, tên kia đánh nhau rách đầu, em đưa cậu ta đi bệnh viện."
Vân Kiến nói xong mở cửa bước ra, Vân Kiến có chút bệnh sạch sẽ, hơn nữa còn ghét máu. Vừa rồi là Vân Kiến tắm rửa, quần áo đều đã giặt xong rồi.
Vân Kiến ngồi xổm xuống lau vết máu trên mặt đất, Mạt Mạt thấy Vân Kiến không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày: "Tào Cảnh Dật cũng thật là... Cứ mấy ngày lại đánh nhau một trận, hôm nay cậu ta lại đánh nhau với trường nào thế?"
Vân Kiến đứng dậy: "Mấy thẳng nhóc lưu manh thôi ạ, lần này là cậu ta làm việc tốt. Mấy thằng lưu manh kia tống tiền học sinh, mấy người bọn họ nhìn thấy nên đánh nhau."
Lông mày Mạt Mạt nhíu chặt: "Bọn Cảnh Dật tính ra cũng là bá chủ một phương này rồi, may người ở xung quanh khu nhà đều biết tiếng cả. Bình thường ở khu nhà này, mấy người khác thấy bọn họ chỉ thiếu nước tránh đi, tại sao lại đánh nhau được chứ?”
Vân Kiến: "Đây còn không phải là có mấy tên mới trở lại thành phố nên không biết bọn Cảnh Dật, sau khi đánh nhau vào đồn cảnh an, mấy thằng lưu manh kia bị giáo dục, em thì đưa Cảnh Dật đến bệnh viện."
Mạt Mạt cảm thấy nhức đầu giùm cho mấy đồn cảnh an khu vực này. Mấy thằng nhóc Cảnh Dật đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chuyện phải vào đồn cảnh an cũng là chuyện thường, cuối cùng ngay cả cha mẹ cũng lười chẳng muốn đi nhận lại.
Mạt Mạt: "Vậy Cảnh Dật đâu rồi?"
"Đang nằm ở nhà đấy. Bác sĩ nói chỉ bị rách da thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
"Cậu ta có tự nấu cơm được không? Chị Tào dẫn con gái về nhà mẹ, trong nhà chỉ còn một mình cậu ta thôi."
"Chắc là không được đâu ạ, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng chảy máu nhiều, bây giờ cả người vẫn còn choáng đấy."
Mạt Mạt rửa tay: "Vậy thì để chị nấu nhiều hơn một chút, buổi tối em nói cậu ta qua đây ăn cơm đi. Mấy tháng nay cậu ta cũng đã giúp cho mấy đứa rất nhiều rồi."
Vân Kiến gật đầu: "Dạ." Quả thật Tào Cảnh Dat đã giúp Van Kiến và Van Bình không ít lần. Vân Kiến là người mới tới, ăn đồ ngon, ăn mặc cũng tốt, quả thực chính là trọng điểm chú ý của mấy tên lưu manh. May mà Tào Cảnh Dật đánh tiếng trước nên bọn nó cũng không dám cướp của Vân Kiến.
Ở trường, Tào Cảnh Dật rống một tiếng, Vân Kiến là anh em của tao, ai dám động đến cậu ta xem thử, chỉ như vậy mà những người có ý định muốn gây sự cũng thu hồi ý định.
Buổi tối Mạt Mạt nấu cháo rau củ, làm món đậu hầm, thịt kho tàu, món chính là bánh bao bột ngô làm lúc sáng.
Mạt Mạt nấu cơm xong, Tào Cảnh Dật cũng vừa tới: "Em chào chị Mạt Mạt."
Đối với cách xưng hô như thế này, Mạt Mạt cũng rất bất đắc dĩ. Từ khi Tào Cảnh Dật biết Vân Kiến là em trai Mạt Mạt, cậu ta không bao giờ gọi dì nữa, Mạt Mạt sửa lại vài lần mà không có hiệu quả nên cũng mặc kệ.
Mạt Mạt nhìn băng gạc trên đầu Tào Cảnh Dật, quấn tầm vài vòng, trong ba tháng qua thì có vẻ như đây là quả đắng lớn nhất mà thằng nhóc này phải chịu.
Mạt Mạt gọi bọn nhỏ tới ăn cơm, Tào Cảnh Dật ngồi xuống, chính mình không khách khí tự múc cháo, cười nói: "Chị Mạt Mạt, chị nấu cơm quá ngon, em đã định đến ăn chực từ lâu rồi, đáng tiếc mẹ em không cho, ha ha." Van Kiến trợn trang mắt, cậu ta không thể đến nhà ăn chực nhưng lại ăn chực cơm mà cậu mang đi, mỗi lần cậu ăn cơm Tào Cảnh Dật đều lại gần rồi kiếm cớ ăn chực.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận