Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 803. Ngạc nhiên 1

Chương 803. Ngạc nhiên 1Chương 803. Ngạc nhiên 1
Mạt Mạt xem xét, sau lưng Hạ Ngôn còn có Phạm Đông đi theo, thầm nghĩ, đây là có chuyện nên tới.
Hạ Ngôn nhìn thấy con gái, sướng đến phát điên, đi giày cao gót chạy thật nhanh: "Linh Linh, mẹ tới thăm con."
Bàng Linh không nhìn Hạ Ngôn, đối với cô ấy Hạ Ngôn có áy náy, người cũng đơn thuần, ngoại trừ việc ở giữa Phạm Đại Bằng cùng với ông ta lựa chọn tổn thương cô ấy, Hạ Ngôn vẫn luôn cố gắng hết sức đền bù cho cô ấy.
Mặc dù Bàng Linh sẽ không thừa nhận Hạ Ngôn, nhưng mà đối với nhà họ Phạm thì sẽ lợi dụng Hạ Ngôn để tiếp cận cô ấy, trong nội tâm cô ấy rất tức giận.
Bàng Linh nói thẳng với Phạm Đông: "Có việc thì nói."
Phạm Đông rất thích hợp làm thương nhân, trên mặt cười ha hả: "Em gái, đừng căm thù anh như vậy, anh và mẹ không có chuyện gì, chỉ là tới thăm em một chút, mẹ nhớ em, gần đây em còn không đến đại viện. Còn không phải là nghe nói em sắp kết hôn, mẹ đến tặng đồ cho em."
Hạ Ngôn đi qua nhắc nhở con trai, mở hộ cái túi: "Linh Linh, đây là mẹ bảo anh ba con mua ở phương Nam, con nhìn áo cưới xem được không? Hồi trước có người mặc áo cưới rồi, Linh Linh, con kết hôn cũng mặc áo cưới có được không?" Mat Mạt nhìn thay Tôn Nhuy dân theo bạn cùng lớp tới ăn cơm, được lắm, bây giờ náo nhiệt rồi.
Bàng Linh cũng nhìn thấy Tôn Nhuy, đẩy tay Hạ Ngôn ra, chỉ nói một câu: "Tôi họ Bàng."
Hạ Ngôn đỏ cả vành mắt: "Con là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống, mẹ là mẹ con mà."
Bàng Linh phiền não, căm tức nhìn Phạm Đông: "Đây chính là kết quả mà anh muốn?"
Phạm Đông đỡ mẹ, anh ta tới để làm thân, bây giờ anh ta cũng coi như là buôn bán rồi, đối với Tứ cửu thành cũng coi như là sáng tỏ, mới biết được nhà họ Bàng có năng lực lớn đến thế nào.
Bọn họ muốn sau này yên tâm để mua bán, nên muốn làm thân với nhà họ Bàng, hy vọng có thể lấy được chút tin tức nội bộ.
Cho nên anh ta mới cố ý mua áo cưới, con gái đều thích cái đẹp, lại để mẹ mang tới, cho dù Bàng Linh không cảm động, thì trong lòng cũng sẽ dao động một chút, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại.
Phạm Đông vừa muốn nói chuyện, Tôn Nhuy đã đến: "Mẹ, anh bal"
Phạm Đông cứ xuất hiện ở cổng trường, bạn học của Tôn Nhuy đều biết Phạm Đông, đều biết là anh trai Tôn Nhuy, bọn họ còn đang hâm mo nữa, nhưng tình huống trước mắt, khiến cho người ta có chút khó hiểu.
Bàng Linh xoay người muốn đi, Hạ Ngôn giữ chặt tay Bàng Linh: "Có phải mẹ lại chọc giận khiến con mất vui rôi không? Mẹ sẽ về luôn đây."
Hạ Ngôn không đợi Bàng Linh quay đầu, thất vọng thu tay về, xách theo cái túi, Tôn Nhuy muốn tiến lên đỡ, Hạ Ngôn đẩy ra: "Đều tại cô, đều là lỗi của cô, vì sao lại thay Linh Linh trở về, vì sao?"
Tôn Nhuy bị đẩy tới trước, đầu gối trầy rách cả da, đau xuýt xoa một hơi.
Phạm Đông vội vàng đỡ lên, muốn gọi mẹ, Hạ Ngôn đã đi rồi.
Phạm Đông đưa cho Tôn Nhuy cái khăn tay: "Em đừng trách mẹ, mẹ nóng tính thôi."
Tôn Nhuy cúi đầu, đầu ngón tay trắng bệch, cô ta không trách Hạ Ngôn, chỉ trách Bàng Linh.
Mạt Mạt đi bên cạnh Bàng Linh: "Không sao chứ?"
Bàng Linh lắc đầu: "Không sao, ban đầu lúc đưa ra quyết định, cháu đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi."
Chuyện Bàng Linh và Tôn Nhuy, rất nhanh đã có người kéo ra ngoài, cũng không cần đào bới, trong trường thủ đô cũng có những đứa trẻ đến từ đại viện, lúc đầu Tôn Nhuy rất được hoan nghênh, có người còn muốn cùng học tập tiến bộ với cô ta.
Nhưng sau khi chuyện này truyền ra, người theo đuổi Tôn Nhuy cũng mất rồi.
Tôn Nhuy rất hận Bàng Linh, thấy Bàng Linh giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, Mạt Mạt thấy mấy lần thì khinh thường.
Mùa hè càng nóng lên, tủ lạnh nhà Mạt Mạt có tác dụng rồi, mỗi ngày vê nhà ăn kem lạnh buốt, sự nóng bức trong cơ thể cũng mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận