Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1650. -

Chương 1650. -Chương 1650. -
Tề Hồng là vui vẻ nhất, không cần phải nghe người khác nói lời ghen ghét.
Anh trai và em trai của Mạt Mạt bận rộn, bận quá không có thời gian, tặng quà cho Tùng Nhân, bày tỏ sự chúc mừng hứa hẹn với Tùng Nhân dù có bận cũng sẽ đến.
Hiện tại đính hôn khác biệt so với Mạt Mạt trước đây, tặng quà không phải lén lút đưa, tặng một cách tự nhiên cho Tùng Nhân.
Bởi vì luôn nhìn thấy nhẫn cưới trên tay cha và mẹ, được lắm, Tùng Nhân cũng tặng nhẫn cưới cho Tâm Bảo, một đôi.
Mat Mạt: "..."
Thằng nhóc này rất lợi hại, bây giờ đã tặng nhẫn rồi.
Mạt Mạt cho rằng phụ huynh bên nhà trai cũng cần phải bày tỏ, đồng hồ Mạt Mạt cầm là chiếc đồng hồ mà cô cất kỹ, năm đó Thẩm Triết tặng cho cô, đồng hồ đeo tay của cô nhiều, nhưng cô vẫn luôn đeo cái mà Trang Triều Dương tặng, những cái khác đều là mới, hơn nữa đều là những món kinh điển, hiện tại không mua được.
Về phần tiền mừng, Mạt Mạt thích Tâm Bảo, vung tay lên, tặng chín mươi ngàn 999 đồng, hy vọng đôi vợ chồng trẻ bên nhau cả đời thật dài thật lâu, tiền này của Mạt Mạt không tính là tiền kết hôn, maynam sau kết hôn, cô vân sẽ cho tiếp.
Thời đại khác biệt nên cho cũng nhiều.
Đối với tiền mà hàng năm Mạt Mạt kiếm được, cho như này cũng chỉ là tiền đính hôn, kết hôn thì lại tính cho vợ chồng trẻ món khác.
Mạt Mạt là người công bằng, từ lúc Tùng Nhân dự định đính hôn, cô cũng đã thương lượng với Trang Triều Dương, chờ Tùng Nhân kết hôn rồi, hai người sẽ chia cửa hàng ở thủ đô, lại chia đồ cổ, không ai là không có, về phần nhà ở thủ đô, đó là tổ trạch, cái này thì không chia cho ai cả.
Mà đồ trang sức của Mạt Mạt cũng phải chia, để lại một ít cho Mễ Mễ làm đồ cưới, còn lại thì chia cho con dâu.
Suy cho cùng Mễ Mễ là con gái nuôi, nên không có cửa hàng và đồ cổ.
Mạt Mạt cũng để lại không ít đồ trang sức cho Mễ Mễ, đồ trang sức của cô đều là hàng cao cấp tỉnh xảo đói
Tê Hồng nhận tự nhiên, tính toán đợi đến lúc con gái xuất giá thì trả lại.
Hai năm này Tề Hồng cũng kiếm được không ít tiền, đã đi vào hàng ngũ kẻ có tiền rồi.
Sau khi Tùng Nhân đính hôn, người mông lung nhất chính là Lý Thư, ban đầu Lý Đức nghĩ năm sau tìm Tùng Nhân ăn cơm, thật không nghĩ đến lại nhận được tin tức này, Tùng Nhân đính hôn rồi.
Lý Thư lẩm bẩm: "Vậy mà lại nói chuyện đính hôn? Đính hôn roi thì làm gì còn có chỗ cho cô ta diễn trò?"
Lý Thư bảo anh cả đến trường quân đội, cũng là có chuẩn bị, cô ta không chiếm được sức mạnh của Lý Vinh Sinh, cô ta sẽ làm con dâu của Liên Mạt Mạt, cũng có thể ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ thì thay đổi thế nào? Vậy anh cả làm bạn học với Trang Liên Ninh còn có ý nghĩa gì!
Lý Thư nắm chặt lấy lòng bàn tay, mím môi, trong đáy mắt loé lên sự hận thù, đính hôn chứ không phải kết hôn, cô ta vẫn còn cơ hội.
Tùng Nhân đính hôn, nhà họ Kỳ cũng nhận được tin tức, nhà họ Kỳ không cam tâm cũng vô dụng, nhà họ Kỳ cho rằng đây là Liên Mạt Mạt cho tin tức, đừng có ý đồ gì.
Kỳ Tuyết Oánh không cam tâm, cô ta bỏ phí đi nửa năm đến cọng lông cũng không chạm vào được, bây giờ thì hết rồi? Nhưng cho dù có không cam tâm, cũng không còn cách nào khác, đính hôn, kết hôn chính là ván đã đóng thuyền rồi.
Mạt Mạt còn không biết đính hôn giải quyết được một người, ngược lại khơi dậy một người, cho dù có biết cũng không thèm để ý.
Tùng Nhân đính hôn rồi, càng tự do đến nhà sát vách, Mạt Mạt là người làm mẹ, vẫn phải căn dặn nhắc nhở Tùng Nhân: "Vốn đĩ nên là cha con nói với con, nhưng ngay ngày hôm đó cha con đã đi rồi, không rảnh rỗi, chỉ có thể là mẹ làm chuyện không biết xấu hổ này." Tùng Nhân là người thông minh, lân đầu tiên nói lắp: "Mẹ, mẹ, lo lắng của mẹ là dư thừa."
Mạt Mạt trầm lặng nói: "Hi vọng lo lắng của mẹ là dư thừa, nếu như con thật sự thích ai thì phải tôn trọng người ta, ở niên đại này đều rất hà khắc với phụ nữ, mẹ nói con hiểu chứi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận