Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 217. Trang Triều Dương nửa đêm trèo tường! 1

Chương 217. Trang Triều Dương nửa đêm trèo tường! 1Chương 217. Trang Triều Dương nửa đêm trèo tường! 1
Trang Triều Dương nửa đêm trèo tường! 1
Mạt Mạt ngủ mơ mơ màng màng, gió bên ngoài thổi mạnh đập vào cửa sổ. Mạt Mạt mở mắt ra, xoa cái đầu hơi đau nhức rồi dựa vào tường ngồi dậy, lấy đèn pin ra nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm.
Ngoài cửa sổ có tiếng ầm vang, sấm sét bổ xuống, Mạt Mạt vội vàng xuống khỏi giường. Trang Triêu Dương ở bên ngoài cửa sổ nghe được tiếng động trong phòng, sợ anh đột nhiên xuất hiện sẽ làm Mạt Mạt hoảng sợ nên ho khan một tiếng.
Mạt Mạt đứng bên cửa sổ, đồng tử co rút lại, người cứng đờ đến nỗi bắp chân bị chuột rút. Ngoài cửa sổ là người hay là ma đây? Sợ tới nỗi Mạt Mạt quên cả la hét, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm rèm cửa sổ.
Trang Triều Dương nương theo ánh đèn pin trong phòng, thấy bóng dáng Mạt Mạt đang đứng cứng đờ trước cửa sổ, đau lòng nói: "Mạt Mạt, là anh đây, em đừng sợ."
Tiếng sấm còn đang tiếp tục, tiếng này lại lớn hơn tiếng kia, Mạt Mạt dỏng tai lên lắng nghe một lúc lâu mới nhận ra giọng nói của Trang Triều Dương. Dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng như đột nhiên bị đứt, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cái mông đau điếng, đụng đến xương cụt rồi. Mat Mat xoa mông, lúc này cô thật sự muốn xé nát Trang Triều Dương ra thành mảnh luôn. Hơn nửa đêm đến đây dọa người, lúc này còn chưa tới rạng sáng đấy!
Ngồi nửa ngày, trái tìm Mat Mạt rốt cuộc mới không còn nhảy nhót nữa. Thật sự đã dọa chết cô rồi, cô vịn bên thành cửa sổ, chân vẫn còn bị chuột rút
Trang Triều Dương vội vã đi tới đi lui ngoài cửa sổ, anh hối hận, không nên nửa đêm chạy tới đây.
Mat Mạt xốc rèm cửa sổ lên, nương theo tia chớp nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là Trang Triêu Dương. Anh đang mặc quân phục đứng thẳng tắp bên ngoài cửa sổ phòng cô, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, nhìn thấy cô vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạt Mạt nhướng mày: "Anh muốn dọa chết em à? Nửa đêm không ở trong bộ đội mà lại chạy tới ngồi xổm ở chân tường, đồng chí Trang Triều Dương, sở thích của anh đúng là đặc biệt thật đấy."
Trang Triều Dương tiến lên vài bước, đưa tay đỡ Mạt Mạt: "Em bị thương chỗ nào không?"
Mạt Mạt rút tay về, không cho Trang Triều Dương đỡ: "Anh khai báo thành khẩn cho em, nửa đêm anh tới làm gì?"
"Anh nhận được thư của anh trai em nên muốn nhanh chóng giải thích, đầu nóng lên viết giấy xin phép nghỉ, nửa đêm vội chạy đến đây, không ngờ lại làm em hoảng sợ."
Trong nháy mắt cảm xúc tức giận của Mạt Mạt đã giảm đi một nửa, trong lòng hơi ngọt ngào, làm cho một người luôn bình tĩnh như Trang Triều Dương trở nên mất bình tĩnh, cô vẫn rất có cảm giác thành công: "Anh đến bao lâu rồi?"
Trang Triều Dương cảm giác được giọng điệu Mạt Mạt mềm hơn một chút, đè thấp mũ lính của mình, cúi đầu: "Hơn một tiếng đồng hồ rồi."
Đáng tiếc Mạt Mạt đang tức giận nên không cảm giác được sự đáng thương của Trang Triêu Dương, ánh mắt trợn tròn: "Nếu mà em chưa tỉnh thì anh cứ định ngồi xổm như vậy, chờ em đến hừng đông phải không?"
"Ừ"
"Anh điên rồi, gió lớn như vậy, mắt thấy trời cũng sắp mưa rồi, anh định ngồi dầm mưa suốt cả một đêm luôn à?”
"Cái đó thì không đâu, nơi góc tường có một cái lều, có thể tránh mưa được."
Mat Mạt: ".. Anh cũng không ngốc đấy, quan sát thật cẩn thận."
"Anh thấy chân em cứng đờ như vậy, bị chuột rút à?”
Trang Triều Dương vừa nhắc tới, cơn tức giận của Mạt Mạt lại bùng lên: "Còn không phải là nhờ anh sao, dọa em chết khiếp, anh có biết bây giờ là sáng sớm không hả?"
"Em sợ ma à?”
Tuy rằng Mạt Mạt đã trải qua xuyên không rồi lại sống lại, nhưng cô vẫn thật sự sợ mal
"ừỪ"
Ánh mắt Trang Triều Dương lấp lóe, tiếp tục cúi đầu: "Hắt xì!"
Một trận gió thổi qua, Mạt Mạt run rẩy, quả thật trời hơi lạnh. Cô quấn chặt quần áo, khóe mắt liếc nhìn người nào đó đang không ngừng hắt hơi, không nói nên lời. Trang Triều Dương thật sự cho rằng cô không hiểu à, với cái thể trạng của anh, có thể sinh bệnh mới là lạ.
Cô không thể đứng nổi nữa, hai chân đau nhức: "Em muốn quay về ngủ tiếp, anh về đi."
Trang Triều Dương vẫn đứng không nhúc nhích: "Anh vẫn chưa giải thích mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận