Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 242. Có chuẩn bị mà đến 2

Chương 242. Có chuẩn bị mà đến 2Chương 242. Có chuẩn bị mà đến 2
Có chuẩn bị mà đến 2
Trên đường hai chị em trở về, Trang Triều LỘ nói: "Hai ngày nay em thành thật một chút cho chị, không được trèo tường nữa, nếu bị Liên Quốc Trung phát hiện trước kia em đã từng trèo tường thì cuộc hôn nhân này đừng hòng nghĩ tới nữa."
"Em biết rồi, sau này có thể quang minh chính đại ra vào, tính ra lúc này không vội."
"Em hiểu được là tốt rồi."
Người đã đi hết rồi, Mạt Mạt đẩy cửa phòng bếp đi ra, Liên Quốc Trung hừ một tiếng: "Lá gan cũng không nhỏ đấy, dám nhận đối tượng sau lưng cha à?”
Mat Mat làm nũng ôm cánh tay cha mình: “Con biết nhất định cha sẽ đồng ý Trang Triều Dương mà, nếu không thì con sẽ không dám đâu. Với lại con chính là con gái của Liên Quốc Trung mà, lá gan có thể nhỏ được sao chứ?"
Liên Quốc Trung có rất nhiều biện pháp đối phó với con trai, nhưng đối với con gái thì lại không có cách nào cả, hơn nữa những ý kiến của con gái so với ông lại càng chính xác hơn, ông đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, chỉ có thể nắm mũi con gái: "Con đừng có rót canh mê hồn cho cha nữa, nếu con mà là mấy thằng nhóc thì cha đã sớm đánh cho con không thể bước xuống khỏi giường được rồi." "Cha không nỡ đánh con đâu! Con là áo bông nhỏ của cha mà."
Điền Tình gõ đầu Mạt Mạt: "Chỉ có cái miệng là ngọt thôi."
Liên Quốc Trung bảo con gái ngồi xuống: "Cha cho phép đính hôn thì là đính hôn, nhưng kết hôn thì nhất định phải đợi đến sau mười tám tuổi, nhất định phải nhận giấy chứng nhận kết hôn."
Điền Tình hiểu chuyện này, giải thích cho con gái: "Những cuộc hôn nhân với bộ đội chỉ khi nào nhận giấy chứng nhận kết hôn mới có thể được bảo vệ. Khi đó con còn nhỏ, cũng không biết là con còn nhớ không, dì Cao của con chính vì không có giấy chứng nhận kết hôn nên mới phải chịu thiệt, cuối cùng làm ầm ï lên một trận nhưng cũng không thể giữ được chồng."
Đối với chuyện này Mạt Mạt cũng có một chút ấn tượng. Trong những năm 1950. cũng không có bao nhiêu người nhận được giấy chứng nhận kết hôn, bất kể là ở nông thôn hay ở thành thị. Lúc ấy mọi người còn chưa ý thức được tầm quan trọng của giấy chứng nhận kết hôn, có vài người thăng quan tiến chức, được mấy người trẻ tuổi xinh đẹp ân cần đeo bám, họ không kiềm chế được, nhưng lại không muốn hủy hoại tiền đồ của mình nên đã lợi dụng chỗ trống không có giấy chứng nhận kết hôn này.
Cô nhớ rõ, sau khi sự việc của dì Cao xảy ra, còn dấy lên cơn sốt bổ sung giấy chứng nhận kết hôn.
"Cha mẹ, con biết rồi." Liên Quốc Trung nói: "Tối mai, cha với con đi đến nhà họ Khâu để tự mình nói chuyện này."
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ."
Điền Tình: "Mạt Mạt đính hôn có cần nói với ông nội một tiếng không?"
Liên Quốc Trung trầm tư một hồi: "Lúc này Trang Triều Lộ vẫn chưa thực sự an toàn, trước tiên chúng ta khoan nói cho ông nội, miễn cho ông ấy lại phát hiện ra cái gì."
"Như vậy cũng tốt."
Cha mẹ đi nghỉ ngơi, ba anh em vây quanh chị gái. Tiểu Xuyên ngẩng đầu hỏi: "Chị, chị thật sự sẽ đính hôn à?”
"Đúng vậy, chuyện này đều đã bàn bạc xong hết rồi, còn có thể giả được sao?"
Tiểu Xuyên: "Vậy anh Triều Dương sau này chính là anh rể à?"
Mạt Mạt cười: "Ừ."
Cặp song sinh: "Chị ơi, vậy chị có gửi điện tín cho anh cả, báo cho anh ấy biết một tiếng không?"
"Ừ, trưa mai chị sẽ đi nhắn điện thoại. Chị cũng mệt rồi, mấy đứa mau về phòng ngủ đi."
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Mạt Mạt trở về phòng nằm, lấy đồng hồ mà Trang Triều Dương đưa cho cô ra, lúc này cô có thể thoải mái mang được rồi. Bảy giờ sáng, ba anh em vừa đi, Trang Triêu Dương liền tới cửa: "Để anh đưa em đi làm."
"Đồng chí Trang Triều Dương, anh tiến vào trạng thái nhanh quá đấy."
Trang Triều Dương nhếch môi: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, là do em quá chậm thôi."
Mạt Mạt nhe răng: "Nếu anh đã tiến vào trạng thái nhanh như vậy, vừa lúc anh cũng đi gửi điện tín cho anh vợ tương lai luôn đi, nói cho anh cả biết chuyện đính hôn."
Trang Triều Dương vẫn còn nhớ rõ chuyện Liên Thanh Bách lừa mình: "Lát nữa anh sẽ đi gửi."
Trang Triều Dương chờ Mat Mat khóa cửa, lấy phiếu ra: "Buổi trưa em có thời gian không, anh đưa em đi mua quà đính hôn. Đồng hồ đeo tay anh đã tặng rồi, bây giờ anh muốn mua cho em một chiếc xe đạp, em xem em muốn thương hiệu gì?"
Mạt Mạt cầm lấy tờ phiếu xe đạp: "Vậy mà anh còn có cả phiếu xe đạp nữa à?"
"Ừ, lần được đi tìm anh rể để lấy, vốn định em thi vào đại học thì đưa cho em, sau đó không còn tổ chức kỳ thi đại học nữa nên cứ để lại đó."
Mạt Mat nhướng mày: "Đồng chí Trang Triều Dương, em không còn thi đại học được nữa, anh liền nghĩ đến chuyện đính hôn luôn à?"
Trang Triều Dương sờ mũi: "Anh biểu hiện rõ ràng lắm sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Chỉ thiếu nước viết thẳng lên mặt nữa thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận