Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 219. Ở chung một phòng! 1

Chương 219. Ở chung một phòng! 1Chương 219. Ở chung một phòng! 1
Năm phút sau, tiếng sấm bên ngoài càng lớn hơn nữa, Mạt Mạt vẫn không dám động đậy, sợ cặp song sinh đang nghe thấy gì đó. Lại nhìn thêm vài phút nữa, nghe được tiếng ngáy quen thuộc, Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, không còn một chút sức lực nào thả cánh tay tê dại xuống.
Trang Triều Dương hít sâu một hơi, cô nhóc này giấu anh cũng quá kỹ rồi.
Mạt Mạt trừng mắt: "Anh mau đi đi."
Đáng tiếc hình như ông trời cũng đang giúp cho Trang Triều Dương. Mưa to ào ào bắt đầu rơi xuống, hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, tiếng lộp bộp vang lên, cửa sổ còn chưa đóng, Trang Triều Dương vội vàng đóng cửa sổ lại, đưa lưng về phía Mạt Mạt, khóe miệng cong lên, làm thế nào cũng không đè xuống được.
Mạt Mạt cảm giác cuộc sống này không còn gì luyến tiếc thêm nữa, sao ông trời lại chơi khăm cô thế chứ. Không còn chút sức lực nào nữa, nằm thẳng tắp trên giường, trùm chăn kín người.
Mạt Mạt nằm trong chăn, một tay xoa xoa bắp chân, dù sao thì cô cũng không muốn nhìn Trang Triều Dương nữa.
Năm phút sau, chân đã đỡ hơn nhiều, có thể gập và duỗi như bình thường, Mạt Mạt mới buông bàn tay đau nhức, vừa trùm kín chăn vừa giãn gân cốt như vậy, nóng đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, cô vén chăn lên thở hồng hộc, dùng tay quạt gió, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Trang Triều Dương, đối mặt với ánh mắt của Trang Triều Dương, cô lại cuống quít quay đầu lại. Chết tiệt, trận mưa này đến khi nào mới chịu ngừng đây?
Trang Triều Dương dựa vào tường, không rời mắt khỏi Mạt Mạt, trong đầu nhịn không được mơ tưởng về tương lai, lúc này anh thực sự muốn kết hôn, rất rất muốn.
Mạt Mạt bị hoảng sợ, lại nghe tiếng mưa ào ào, giống như nghe một bài hát ru. Hai mí mắt đánh nhau, lại không dám nói chuyện với Trang Triều Dương, sợ lại bị cặp song sinh nghe được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, đầu không ngừng gật rồi lại gật.
"Em ngủ đi, anh đi đây."
Trang Triều Dương có thể vào đứng một lúc đã rất thỏa mãn rồi, không muốn quấy rầy cô nhóc này nghỉ ngơi nữa, định rời đi.
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa âm ầm. Mưa to như vậy, nếu Trang Triều Dương đầm mưa trở về, cho dù anh có khỏe mạnh đến cỡ nào cũng sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa cơn mưa này trong thời gian ngắn là sẽ không thể ngừng được. Cô trừng mắt nhìn Trang Triều Dương, coi như là anh may mắn đấy.
Mat Mạt cũng không dám để Trang Triều Dương lên giường, không chỉ là thời đại này bảo thủ mà cô cũng là người bảo thủ, đứng dậy lục lọi tủ, lay ra một cái chăn.
Cái chăn này Mạt Mạt đã dùng được bốn năm, bông bên trong đã xơ cứng hết cả. Sau đó có chăn mới, cô vẫn dùng để trải đệm giường, đến mùa xuân mới cất đi.
Mạt Mạt ném cho Trang Triều Dương: "Anh trải ra sàn đi, dày lắm, anh ngủ trên sàn nhà, chờ mưa tạnh rồi đi."
Trang Triều Dương cầm chăn, cau mày: "Trên đất bẩn lắm, anh sợ chăn bị bẩn."
"Không sao đâu, cũng đúng lúc cái chăn này bẩn thì em sẽ tháo ra rồi đem bông ra giặt lại."
Trang Triều Dương thấy Mat Mạt không nói dối, liền trải chăn trên sàn. Chăn cũng không lớn lắm, Trang Triều Dương nằm lên không thể che hết thân thể được.
Bởi vì trời mưa nên thời tiết rất lạnh, Mạt Mạt lại bắt đầu lục lọi, trong phòng này cô không còn chăn nữa, chỉ có thể tìm quần áo. Cô ném chiếc áo bông cho Trang Triều Dương, xoay người, quay lưng về phía Trang Triều Dương chuẩn bị ngủ.
Trang Triều Dương cầm áo bông, lòng bàn tay nóng bỏng, tuy rằng trên áo bông đều là mùi xà phòng nhưng anh vẫn cảm giác như có mùi của Mạt Mạt còn sót lại, máu huyết trong người như sôi sục lên.
Mạt Mạt nằm nghiêng, hạ quyết tâm, quyết không để Trang Triều Dương có cơ hội vào phòng nữa. Mat Mat thật sự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương nhắm mắt nghe tiếng hít thở đều đều của Mạt Mạt. Anh chậm rãi mở hai mắt ra, gối đầu lên tay, lắng nghe tiếng hít thở của người mình thích, trong lòng thực sự rất yên bình, đây chính là những thứ mà anh luôn hướng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận