Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1222. Bitnat2

Chuong 1222. Bitnat2Chuong 1222. Bitnat2
Batnat 2
Vương Thanh vừa mới đi lấy vịt về, Mạt Mat dừng xe lại: "Chị dâu, chị như vậy không được đâu, cái gì cũng một mình chị làm hết, sức khỏe không chịu nổi đâu."
Vương Thanh lau mồ hôi trên trán: "Chị cố gắng thêm vài ngày, mấy ngày nữa bọn trẻ về là khỏe rồi."
Mạt Mạt: "Vậy chị cũng đừng quá gắng sức nha."
Vương Thanh nói: "Chị tự biết chừng mà, mấy mẹ con tụi em đang đi đâu vậy?”
Mạt Mạt nói: "Đi thăm Triều Dương, tuần này anh ấy không về nên em dẫn bọn trẻ qua đó."
Vương Thanh: "Vậy nha, chị đi trước đây, em lái xe chậm chút, chú ý cẩn thận."
Mat Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt có lộ trình do Trang Triều Dương đưa, phương hướng của cô rất tốt, huống chi quân đội thật ra rất dễ tìm, từ đường đi đã có thể phân biệt được, đường nào rộng lớn bằng phẳng chính là dẫn đến quân đội.
Từ thành phố Z chạy khoảng bốn mươi phút là tới quân đội rồi, lúc đi Mạt Mạt có gọi điện thoại đến nên Trang Triều Dương đã đứng đợi sẵn ở trước cửal
Chiếc xe của Mạt Mạt dừng lại ở trước cửa, Tùng Nhân và An An môi người xách theo một cái túi, Thất Cân còn đeo một cái ba lô nhỏ, trong đó cũng là đồ ăn mang đến cho cha.
Trang Triều Dương đón lấy cái túi trong tay con trai: "Mang nhiều đồ ăn vậy sao?"
Mạt Mạt nói: "Đa số là do em chuẩn bị, còn có của bọn trẻ chuẩn bị nữa, đây là tiền do chúng tự kiếm được đó."
Trang Trieu Dương vừa nghe mới: "Chà, con trai của cha giỏi quá, mới mấy tuổi mà có thể tự kiếm tiền rồi."
Tùng Nhân chịu đựng rất lâu: "Cha, giọng điệu của cha có thể theo kịp lời của cha không? Như thế nghe sẽ thấy bất ngờ hơn."
Trang Triều Dương gõ nhẹ vào sau ót của Tùng Nhân: "Thằng quỷ sứ, giỏi quá nhỉ, mấy ngày không gặp, đến cha mình cũng dám chọc ghẹo sao."
Tùng Nhân muốn phản bác, An An liền kéo anh trai lại: "Chỗ này là quân đội, anh hãy nể mặt cha chút đi."
Trang Triều Dương: "...
Mat Mạt cười khúc khích, Trang Triêu Dương kéo đài âm cuối: "Vợ."
Mạt Mạt: "Thu âm cuối lại, khuôn mặt phải lạnh lùng, đôi môi phải mím lại, đúng, như vậy mới đúng."
Trang Triều Dương: "..."
Sao anh có cảm thấy con trai và bà xã không phải đến thăm mình mà là đến để bắt nạt anh vậy? Đã lâu rôi Tùng Nhân và An An không có đến quân đội, chúng cảm thấy thân thiết lạ thường, cũng không đợi cha nữa, hào hứng chạy lên phía trước.
Thất Cân thì cảm thấy không hứng thú lắm, cậu bé ôm lấy cha và nhắm mắt lại.
Trong lòng Trang Triều Dương luôn cảm thấy cậu con trai út nhất định sẽ thích làm lính, nhưng nhìn trạng thái của thằng bé thì hình như không thích quân đội cho lắm thì phải?
Trang Triều Dương lắc lắc Thất Cân mở mắt, Thất Cân mở đôi mắt to tròn ra, cũng không lên tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào mắt anh.
Trang Triều Dương nở nụ cười, đến con trai út bây giờ cũng không còn sợ người cha này nữa rồi sao?
Thất Cân đợi hồi lâu cũng không thấy cha nói gì nên chau mày lại, tiếp tục nhắm mắt.
Trang Triều Dương nhanh chóng mở miệng: "Con trai, cha dẫn con đi xem huấn luyện có chịu không? Huấn luyện rất thú vị đó, năm xưa anh cả của con rất thích lén đi xem huấn luyện đó."
Mạt Mạt cạn lời với Trang Triều Dương, nhỏ như vậy đã bắt đầu muốn bồi dưỡng tình yêu dành cho quân đội rồi sao?
Ánh mắt của Mạt Mạt chú ý đến Thất Cân, Thất Cân mặc kệ cha, đôi mắt vẫn cứ nhắm lại, đầu tựa vào vai của cha, mặc dù là không hứng thú nhưng mà cũng quá rõ ràng rồi, kiểu con muốn đi ngủ, đừng làm phiền con nữa.
Trang Triều Dương: "...
Mạt Mạt không hề nể mặt bật cười, nói thật thì hai đứa lớn đừng thấy chúng còn nhỏ, nhưng mà đã có việc yêu thích trong tương lai, vậy mà đứa nhỏ nhất thì đối với cái gì cũng bình thản, Mạt Mạt chưa bao giờ thấy có thứ gì đó thu hút được sự chú ý của Thất Cân.
Trang Triều Dương chán nản, không còn muốn tự tìm phiền não ở chỗ con trai út nữa.
Một tay Trang Triều Dương bế Thất Cân, một tay xách túi, sức mạnh của người cha này rất tốt.
Họ nhanh chóng đến phòng làm việc của Trang Triêu Dương, vừa bước vào phòng làm việc, Tiểu Lưu nói: "Sư trưởng, nhân viên kỹ thuật được phân qua đây đã tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận