Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1634. -

Chương 1634. -Chương 1634. -
Hai mắt Mạt Mạt loé lên, Tôn Nhuy đang chờ cô tới, cô không nhìn lầm.
Mạt Mạt hỏi trợ lý: "Tất cả đã chuẩn bị xong chưal"
Trợ lý gật đầu: "Đã chuẩn bị xong rồi, giờ sắp đến phòng phẫu thuật."
Lúc này bác sĩ đi vào, Tôn Nhuy nằm xuống, đi đến phòng phẫu thuật.
Tôn Nhuy đột nhiên vươn tay, Mạt Mạt nhìn đôi tay tái nhợt trước mặt, im lặng mấy giây mới nắm chặt, nói với trợ lý: "Để tôi đi!"
Trợ lý thấy Tôn Nhuy vui vẻ thì thả tay ra.
Mạt Mạt tự tay đưa Tôn Nhuy đi vào phòng bệnh, chờ Tôn Nhuy vào rồi, trong lòng cô vẫn còn có một chút kỳ lạ, cảm giác Tôn Nhuy lại có sự dựa dẫm vào cô, lúc này Mạt Mạt cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Mạt Mạt đứng trước cửa phòng bệnh, bác sĩ đã đi vào, Ở niên đại này cũng tốt, bác sĩ sẽ làm hết chức trách và trách nhiệm, cũng không cần đút lót, nếu đổi lại là hiện đại, nếu như không đút lót, ảnh hưởng tâm lý đều sẽ nghĩ, bác sĩ nhất định sẽ không chăm chú làm phẫu thuật.
Hiện tại thì không, hiện tại bác sĩ thật sự là thiên thần áo trắng.
Mạt Mạt ngồi trên ghế dài ở cửa phòng phẫu thuật, cũng không nhìn trợ lý, nhắm mắt lại. Trợ lý nhịn không được, hành lang chỉ có hai người, cô ấy nhịn không được nhìn vào mặt Mạt Mạt, tổng giám đốc Liên, người ở đặc khu đều biết.
Trước kia cô ấy cũng không biết chị Tôn và tổng giám đốc Liên có quen biết, mấy ngày nay cô ấy nhìn ra được, chị Tôn vô cùng thích tổng giám đốc Liên tới, cô ấy tò mò muốn chết, hai người cũng không giống như bạn bè, những lúc ở cùng một chỗ về cơ bản cũng không nói gì, nhưng chị Tôn cũng vui vẻ.
Có mãy lần cô em gái trợ lý muốn nói chuyện với Mạt Mạt, mặc dù Mạt Mạt nhắm mắt lại nhưng vẫn có cảm giác, cuối cùng ánh mắt của em gái trợ lý quá chân thật rồi, Mạt Mạt mở to mắt: "Có việc gì à?"
Em gái trợ lý a một tiếng: "Không có, a, có."
Mạt Mạt cảm thấy em gái trợ lý thật đáng yêu: "Đừng gấp, cứ nói từ từ."
Em gái trợ lý hồi phục lại tâm trạng, cuối cùng bình tĩnh rồi: "Tổng giám đốc Liên cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện phiếm với cô vài câu."
Mạt Mạt tò mò: “Được!”
Dù sao cô đợi cũng chỉ là đợi.
Em gái trợ lý vẫn rất thông minh, không nhiều chuyện trực tiếp hỏi quan hệ, mà chỉ là trò chuyện vê Tôn Nhuy: "Bình thường chị Tôn rất lạnh lùng, mặc dù đối với ai cũng cười, nhưng em biết chị ấy không vui vẻ gì, nụ cười cho tới bây giờ chưa từng hiện lên ở đáy mắt, nhưng mấy ngày nay em phát hiện, chị Tôn có thể cười, nụ cười thật tâm, mỗi lần tổng giám đốc Liên đến, chị Tôn đều cười rất thật tâm."
Mạt Mạt có thể phân biệt ra được lời mà em gái trợ lý nói có phải là sự thật hay không, cô khẽ cười.
Em gái trợ lý cho rằng đã nhận được sự cổ vũ, tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Liên, nhất định là cô đã quen biết với chị Tôn từ lâu rồi đúng không, đối với cuộc đời của chị Tôn cũng hiểu rõ, em cũng chỉ hiểu ở trên mặt báo, căn bệnh này của chị Tôn, đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chịu được, nhưng chị Tôn lại bình tĩnh tiếp nhận, không chỉ tiếp nhận, mà chị ấy còn nói, vừa vặn đã chán ghét đàn ông."
Điểm này Mạt Mạt thật sự không biết, thảo nào Tôn Nhuy cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng vẫn luôn không kết hôn.
Em gái trợ lý vẫn luôn quan sát sắc mặt của Mạt Mạt, thấy Mạt Mạt không có ý buồn bực, cảm thấy làm nền đã đủ rồi: "Tổng giám đốc Liên, nếu như cô là bạn của chị Tôn, xin hãy quan tâm chị ấy nhiều hơn, chị ấy cô đơn rất đáng thương."
Mạt Mạt sửng sốt một chút, nhìn em gái trợ lý lo lắng, cười hỏi: "Cô tên gì?"
Em gái trợ lý chỉ vào mũi của mình: "Em ấy à, em tên là Tân Cầm."
Mạt Mạt không trả lời thẳng vào lời của em gái trợ lý: "Cô rất không tệ."
Tôn Nhuy vẫn có ánh mắt nhìn người, em gái trợ lý là thật lòng quan tâm tới Tôn Nhuy, đã có thể có người quan tâm cô ta, nói rõ Tôn Nhuy đã hoàn toàn thay đổi.
Tôn Nhuy thay đổi rồi, Mạt Mạt cũng sẵn lòng bỏ ý tốt của mình ra.
Sau đó Mat Mat không nói gì nữa, lần nữa nhắm mắt lại, em gái trợ lý có chút ngẩn người, không hiểu ý tứ của tổng giám đốc Liên, nhưng không thể tiếp tục nói chuyện lần nữa, xoắn xuýt nhìn vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật của Tôn Nhuy rất thuận lợi, bởi vì là phẫu thuật lớn, kỹ thuật lại chưa hoàn thiện như đời sau, thời gian có chút lâu, gần bốn tiếng mới xử lý xong.
Lúc Tôn Nhuy đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đã ngủ rồi, đưa đến phòng bệnh, bác sĩ bàn giao những điêu cần chú ý, sau đó rời đi.
Trải qua một ca phẫu thuật lớn, mặt Tôn Nhuy đã trắng bệch, Mạt Mạt đứng dậy: "Tôi đi trước, cô ở đây chăm sóc."
Em gái trợ lý a một tiếng, Mạt Mạt đã đi rồi.
Mạt Mạt trở lại công ty, trợ lý nói: "Tổng giám đốc Liên, Lý Vinh Sinh gọi điện thoại đến, tôi bảo cậu ấy buổi chiều gọi lại."
Mạt Mạt mặc áo khoác: "Tôi biết rồi, đi thông báo với giám đốc của các bộ phận, lát nữa sẽ họp."
Trợ lý: "Được."
Mạt Mạt uống chén trà nóng, để làm ấm người, gọi điện thoại về nhà, bảo chị dâu Tôn hầm canh xương, hầm lâu hơn một chút. Mat Mat mới đi họp, bây giờ đã sắp cuối tháng rồi, sắp kết thúc năm 1984 rồi, phải làm tổng kết, cũng phải sắp xếp cho giám đốc các bộ phận làm kế hoạch sang năm.
Cuộc họp có chút lâu, lúc Mạt Mạt đi ra, đã ba giờ rồi.
Cũng may không bỏ lỡ điện thoại của Lý Vinh Sinh, ba rưỡi chiều Lý Vinh Sinh mới gọi điện thoại tới, Mạt Mạt hỏi: "Di không sao chứ!"
Lý Vinh Sinh gật đầu: "Chị, mẹ em đã không sao rồi, hai lần phẫu thuật rất thành công, qua ít ngày nữa là em có thể về thành phố Z."
Lúc này Mat Mat mới hoàn toàn yên tâm: " Cậu cũng không cần vội, chờ mẹ cậu hồi phục tốt thì hãng tới, trong nhà cũng phải sắp xếp xong xuôi."
Mạt Mạt còn nhớ đến việc Lý Vinh Sinh không còn nhà, bây giờ Lý Vinh Sinh mà đi thì mẹ cậu ấy phải làm sao bây giỜ.
Lý Vinh Sinh là con rận quá nhiều rồi không sợ ngứa: "Chị, em gọi điện thoại cũng là cầu xin chị một chuyện, có thể giúp em tìm phòng trọ không? Không cần mua, thuê là được, em muốn ở trên đường đến trường của thành phố, em không yên tâm mẹ em Ở, em muốn đưa mẹ em tới thành phố Z."
Bạn cần đăng nhập để bình luận