Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 739. Đần 1

Chương 739. Đần 1Chương 739. Đần 1
Đần 1
Mạt Mạt hỏi: "Bên nhà họ Phạm có biết cô đã khôi phục trí nhớ không?”
"Biết rồi."
"Vậy cô đã nói chuyện của Tôn Nhụy chưa?"
Bàng Linh phun hạt dưa hấu ra: "Chưa, mà tôi cũng sẽ không nói đâu. Cho dù tôi có nói thì Phạm Đại Bằng cũng sẽ không đuổi Tôn Nhụy đi, ông ta còn muốn lợi dụng Tôn Nhụy. Hơn nữa tôi không nói thì tôi vẫn còn có thể hù dọa Tôn Nhụy, Tôn Nhụy sẽ vẫn sợ tôi nói chuyện cho nhà họ Phạm. Vì không để cho tôi trở về nhà họ Phạm, nhất định cô ta sẽ mật báo tình hình trong nhà họ Phạm cho tôi biết, có nội ứng như vậy thật tốt biết bao."
Mạt Mạt giơ ngón tay cái lên, quả không hổ là công an, đầu óc xoay chuyển thật sự quá nhanh, sau này bên nhà họ Phạm có gió thổi cỏ lay gì, Bàng Linh đều sẽ biết hết.
Bàng Linh không có bạn nữ, Mạt Mạt là người duy nhất, nói chuyện với Mạt Mạt một hồi, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Bàng Linh nghỉ phép rất lâu nên có nhiều công việc dồn lại, ngồi thêm một lúc nữa liền rời đi.
Bởi vì Bàng Linh khôi phục trí nhớ nên Tôn Nhụy quả thực rất sợ hãi, nơm nớp lo sợ rất nhiều ngày, rốt cuộc cô ta nhịn không được nữa đi tìm Bàng Linh, cuồi cùng Tôn Nhụy cũng trở thành nội ứng.
Mạt Mạt ở bên này cũng rất bận rộn, cô phải giúp Thanh Nghĩa thu dọn phòng ốc, chuẩn bị giường và tủ, luôn tay luôn chân cho đến tháng chín thì nhà của Thanh Nghĩa mới bố trí xong.
Vừa sắp xếp xong thì bưu kiện của Thanh Nghĩa đã đến. Mạt Mạt và Vân Kiến phải mất một ngày mới chuyển về hết được. Còn thứ đồ bên trong bưu kiện thì Mạt Mạt không cần thu dọn, khi nào Mộng Nhiễm đến sẽ tự mình thu dọn.
Tháng chín, bọn nhỏ khai giảng, Thanh Nghĩa đến, Mạt Mạt và Vân Kiến đi đón. Trong tay Thanh Nghĩa không cầm quá nhiều thứ, chỉ có hai túi xách.
Mạt Mạt dẫn cả gia đình Thanh Nghĩa quay về khu nhà, Thanh Nghĩa vào nhà rửa mặt: "Đã là tháng chín rồi mà thủ đô vẫn còn nóng như vậy."
Mạt Mạt bồng Hạo Tuyên nhỏ nhất, không thèm để ý tới Thanh Nghĩa, chỉ nói chuyện với Mộng Nhiễm: "Đi đường chắc là mệt lắm đúng không?"
Mộng Nhiễm lắc đầu: "Không mệt lắm đâu ạ, ông ngoại mua vé giường nằm."
Mạt Mạt thả Hạo Tuyên xuống: "Chắc là đói bụng lắm rồi, đồ ăn chị nấu sẵn đó, nhanh tới ăn cơm đi."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm bước đến bàn, bọn họ thật sự đói bụng, giọng trẻ con của Hạo Tuyên thỏ thẻ: "Cơm cô nấu ngon quá đi."
Mạt Mạt cười: "Ngon thì cháu ăn nhiều một chút."
Ăn cơm xong, Mộng Nhiễm dọn dẹp bàn ăn, Mạt Mạt nói: "De chị trông chừng may đứa nhỏ cho, Van Kiến dẫn hai em đến nhà mới xem thử. Bưu kiện em gửi về chị vẫn chưa đụng tới, hai đứa phải thu dọn cái đã, đến buổi tối rồi cả nhà về đó ở."
Thanh Nghĩa nói: "Chị, em cảm ơn nhé."
"Người một nhà cả, khách sáo với chị làm gi hả, đi nhanh đi."
"Dạ."
Hai đứa nhỏ Hạo Thần và Hạo Tuyên đi đường mệt mỏi, nằm ở trên giường liền ngủ thiếp đi. An An suy nghĩ một chút cũng bò lên, Mạt Mạt đắp chăn mỏng cho bọn nhỏ xong đóng cửa đi ra ngoài.
Đến buổi tối hai vợ chồng Thanh Nghĩa mới trở về ăn cơm, ăn cơm xong, tắm rửa, Mạt Mạt đang dạy Hạo Tuyên nhận biết mặt chữ, Thanh Nghĩa lấy ra hai trăm đồng: "Chị, đây là tiền chị giúp em làm đồ nội thất."
Mạt Mạt rút ra một năm mươi: "Em đưa nhiều rồi, tổng cộng chỉ tốn có một trăm năm mươi đồng thôi."
Thanh Nghĩa không tin: "Giường và tủ quần áo đều là dùng gỗ tốt, sao chỉ tốn có một trăm năm mươi đồng thôi?"
"Thật sự chỉ tốn có một trăm năm mươi đồng, anh rể em liên hệ, giường và tủ trong nhà chị đều là do người ấy làm hết, vậy nên cũng đưa ra giá ưu đãi."
Thanh Nghĩa nhìn tủ nhà chị gái, thấy vật liệu giống nhau mới chịu tin.
Mạt Mạt đem số tiền còn lại đẩy cho Thanh Nghĩa: "Em cất tiền đi, sau này hai vợ chồng em còn phải học bốn năm nữa, không có thu nhập, sau này phải dùng tiền nhiều nữa đấy."
Thanh Nghĩa nháy mắt: "Em có không ít tiền đâu."
Mạt Mạt biết, ông ngoại cho, bà ngoại cho, ông bà ngoại không thiên vị, mỗi đứa cháu cho năm trăm đồng, lại thêm tiền mừng tuổi và tiền cho các dịp lễ nữa. Mạt Mạt tính toán, trong tay Thanh Nghĩa có thể có hơn một ngàn năm trăm đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận