Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1187. Giả dối 1

Chương 1187. Giả dối 1Chương 1187. Giả dối 1
Tuổi tác của người phụ nữ có vẻ còn lớn hơn so với Mạt Mạt, mặc quần áo đã giặt tới mức trắng bệch, trên ống quần còn có một mảnh vá, sắc mặt người phụ nữ vàng như nến, tóc khô xơ, còn đang bế một đứa bé trong lòng, đứa nhỏ khoảng chừng hai tuổi, rất gầy yếu, hai mắt rất lớn, thế nhưng quá gầy, hai mắt giống như sắp lồi ra ngoài.
Đứa nhỏ là một bé gái, tóc trên đầu lơ thơ, đây là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài hình thành.
Người phụ nữ vẫn luôn khóc, miệng thì kêu gọi: "Mẹ, con sai rồi, mẹ, mẹ cứu lấy ba mẹ con con đi!"
Mạt Mạt nghe xong, còn có một đứa bé nữa, nhìn kỹ mới phát hiện ra, đứng ở bên cạnh người phụ nữ, cũng là một cô bé, đứa bé này càng gây yếu hơn, khoảng chừng 4 tuổi, đáy mắt hoảng sợ, nắm chặt ống quần người phụ nữ.
Diệp Phàm đứng sau lưng người phụ nữ, thấy Mạt Mat đi ra, khoé miệng giật giật, quay người đi.
Mạt Mạt thấy vậy, người phụ nữ có thể vào đại viện, nhất định là do Diệp Phàm dẫn vào.
Trang Triều Dương thấy một lúc lâu rồi vợ vẫn chưa trở về, đi ra ngoài: "Sao vậy?"
Mạt Mạt hất cằm sang: "Chắc là con gái của Tiết Nhã tới tìm."
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua nhà họ Dương, bọn họ nghe thấy tiếng động rồi cũng không có ai đi ra ngoài, lôi kéo vợ: "Chuyện nhà ho Dương, chúng ta về ăn cơm đi."
Mạt Mạt nhìn hai đứa bé, lại lướt nhìn hàng xóm xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn, nhưng không ai tiến lên, Mạt Mạt thở dài, đây chính là tự đi con đường của mình.
Con gái của Tiết Nhã tên là Dương Tuyết, bởi vì sinh ra vào hôm trời có tuyết lớn, Tiết Nhã cũng hy vọng con gái có thể trong trắng thuần khiết, cho nên mới đặt cái tên này.
Mạt Mạt biết, đều là Dương Lâm nói, thằng bé cũng sợ Mạt Mạt trong lúc lơ đãng kích động đến mẹ, nói còn kỹ lưỡng hơn cả Vương Thanh.
Mặc dù lúc đoạn tuyệt quan hệ còn chưa có Dương Lâm, nhưng sau này cậu bé biết được cũng toàn là do bên ngoài lan truyền.
Năm đó Tiết Nhã được Dương Phong che chở, cuộc sống khó khăn, con cái thì càng khó khăn hơn, Tiết Nhã lại đang mang thai, tâm tư đều dồn hết vào đứa bé, không để ý đến con gái.
Mặc dù trong lòng không để ý đến nhưng ở phương diện khác, Tiết Nhã vẫn lo nghĩ, vì để tránh cho con gái phải xuống nông thôn, cô ấy và Dương Phong cũng đã cầu xin không ít người.
Việc này Tiết Nhã và Dương Phong giấu diếm, rất sợ bị người ta biết, thì việc này sẽ thất bại, vì để giữ bí mật, ngay cả Dương Tuyết cũng giấu.
Lúc đầu muốn cho con gái sự bất ngờ, không nghĩ tới, con gái lại làm tổn thương trái tìm của hai vợ chông Tiết Nhã.
Dương Tuyết vì để không xuống nông thôn, vậy mà khuyên chính cha mẹ mình ly hôn, đoạn tuyệt quan hệ, còn nói mẹ là sao chổi, muốn đưa mẹ đi.
Dương Phong và Tiết Nhã lúc ấy mờ mịt, con gái giống như tim gan, ấy vậy mà đến phút cuối cùng lại đối xử với mẹ mình như vậy, lúc ấy Tiết Nhã động thai, thiếu chút nữa thì sinh non, Dương Tuyết lại cho là mình không sai, sau đó vẫn còn ầm ï.
Cuối cùng làm âm ï ở đại viện đến đoạn tuyệt quan hệ, sau đó Tiết Nhã vẫn luôn nằm trên giường, Dương Phong dẫn lòng, loại con gái này không cần cũng được, vậy mới có chuyện sau này.
Trang Triều Dương nghe Mạt Mạt nói xong, múc cháo cho vợ: "Nếu đổi lại thành anh, nhất định cũng giống như Dương Phong."
Mạt Mạt thở dài: "Dương Tuyết tự đi con đường của chính mình, đi thành kiểu gì cũng sẽ không có ai đồng tình, chỉ khổ hai đứa bé."
Trang Triều Dương: "Tình trạng trọng nam khinh nữ có rất nhiều, không đồng tình được, vừa rồi anh nhìn lướt qua, mấy đứa nhỏ nhà Dương Tuyết chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ, cũng chưa từng bị thương tổn, Dương Tuyết còn chưa tới mức độ thê thảm. '
Mạt Mạt là người làm mẹ, cũng dễ dàng mềm lòng với trẻ nhỏ, vừa rồi phần lớn sự chú ý đều ở trên người hai đứa nhỏ gầy yếu, khiến cho người ta đau lòng, nhớ lại Dương Tuyết một chút, quả thực chưa tới mức độ thê thảm, Dương Tuyết so với tình hình của những người khác coi như là tốt, chí ít trên áo không có miếng vá.
Đừng thấy phương Nam phát triển nhanh, nhưng vẫn có nhiều người nghèo, việc làm của một nhà có khả năng chỉ có một người có tiền lương, trồng trọt cũng không bán được bao nhiêu tiền, cuộc sống của đại đa số người vẫn là chật vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận