Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 677. Xuất ngũ 1

Chương 677. Xuất ngũ 1Chương 677. Xuất ngũ 1
Xuất ngũ 1
Mạt Mạt tìm được vị trí thoải mái trong lòng Trang Triều Dương rồi mới hỏi: "Sao vậy?"
Trang Triều Dương vuốt tóc Mạt Mạt: "Không phải trước khi anh trở về thì anh rể đã nói chuyện với anh một lần đó sao, ý của anh ấy là muốn anh chuyển về thủ đô. Anh nghĩ kỹ rồi, trong trung đoàn bây giờ đang có Đổng Hàng, anh mà còn ở đó thì rất khó đi lên, cho nên anh mới nghĩ đó là một cơ hội."
Trong đầu Mạt Mạt như nổ tung, trong kiếp trước Trang Triều Dương ở lại quân khu Châu thành cho đến năm 1977. sau đó mới được điều đến quân khu mới rồi ở lại quân khu mới cả đời. Bây giờ chỉ bởi vì cánh bướm nho nhỏ của cô mà Trang Triều Dương chuyển về quân khu mới trước thời gian, lại vào pháo đoàn, bây giờ lại còn chuyển đến cả thủ đô nữa.
Trang Triều Dương tiếp tục nói: "Pháo đoàn hiện tại cơ bản đã hoàn chỉnh rồi, vị trí của mỗi người cũng là cố định. Thanh Nhân rất khó tăng thêm nữa, mà anh cũng vậy, trừ khi có lệnh điêu động Đổng Hàng đi, nhưng đó là chuyện gần như là không thể. Ý tứ của anh rể chính là để anh đi tới thủ đô, vừa lúc có cơ hội thành lập trung đoàn pháo binh mới, mà cũng chừa ra được chỗ trống để Thanh Nhân vươn lên nữa."
Mạt Mạt đã hiểu rõ, Trang Triều Dương cũng muon rời đi. Bây giờ anh nói cho Mat Mat muốn được nghe ý kiến của Mạt Mạt. Mạt Mạt không dám ngăn cản, cô bây giờ chỉ có thể thuận theo sự phát triển, ôm cánh tay Trang Triều Dương: "Anh đi đâu thì em theo đến đó."
Khóe miệng Trang Triều Dương nhếch lên: "Cả nhà chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau."
"Được."
"Vậy để anh gửi thư trả lời anh rể, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước. Trước tiên cứ thu dọn đồ đạc đi đã, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân."
"bạ."
Mạt Mạt nhắm mắt lại nằm trong lòng Trang Triều Dương, cả hai đời cô chưa từng rời khỏi Dương Thành, sau đó học đại học cũng là đi tỉnh khác, bây giờ lại sắp đến thủ đô. Lúc này trong lòng cô vừa mê mang lại có chút thấp thỏm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những hy vọng về tương lai.
Trưa hôm sau, cả nhà Mạt Mạt trở về khu nhà, An An bỏ không ít đồ ăn vào túi vải nhỏ của mình, kéo tay anh trai, thúc giục: “Anh ơi đi nhanh lên."
Mạt Mạt thu dọn đồ đạc, hỏi: "An An, con đi đâu thế?"
An An cười: "Con đi tìm mợ Ba, mẹ, con mang đồ ăn ngon cho mợ, mẹ, đến giờ ăn cơm trưa thì bọn con về nhé."
"Ngoài trời có tuyết rơi đấy, nhớ mang nhiều áo một chút." "Con biết rồi."
Mạt Mạt sửa sang lại bánh ngọt, Trang Triều Dương trở về bộ đội, bây giờ là tháng mười hai, trường học vẫn chưa được nghỉ, Triệu Đại Mỹ không có ở nhà. Mạt Mạt đến nhà chị Vương, chị Vương cười nói: "Em về rồi đấy à?"
"Dạ, em về rồi."
"Em về đúng lúc lắm, đến đây tư vấn cho chị một chút nào. Đại Mãnh nhà chị muốn xem mắt, chị đã nhắm được mấy nhà rồi, em xem giúp chị nhà nào thì tốt hơn?"
Mạt nghĩ đến kỳ thi đại học năm sau, cười nói: "Chị dâu, Đại Mãnh mới mười tám tuổi thôi mà, còn chưa tốt nghiệp trung học nữa. Làm gì cũng phải đợi tốt nghiệp trung học đã chứ, hơn nữa, đàn ông cong trai cũng phải có công việc ổn định đã rồi mới thẳng lưng được, chị xem em nói đúng không?"
Vẻ mặt chị Vương kỳ lạ nhìn Mạt Mạt: "Em cho rằng chị muốn thằng bé xem mắt sớm như vậy sao? Còn không phải là do Khởi Hàng nhà em náo loạn, chị mới sợ Đại Mãnh cũng giống Khởi Hàng, vậy nên chị mới tính có thể không kết hôn sớm, nhưng đính hôn cũng được."
Mạt Mạt xấu hổ, thằng nhóc thúi Khởi Hàng kia xem như là nổi danh trong khu nhà này. Mấy cô nương nhìn thấy thì trốn, mấy người phụ nữ thấy thì trợn trắng mắt, là kiểu người gặp người phiền.
Mạt Mạt đặt bánh ngọt xuống rồi rời đi, mấy năm nay Mạt Mạt không kết giao thêm người bạn mới nào, bây giờ người cô có thể nói chuyện chỉ có chị dâu Vương và Triệu Đại Mỹ mà thôi.
Mấy năm nay Triệu Đại Mỹ không có thêm con, chỉ có một mình Đại Hải. Bởi vì gánh nặng cơm áo gạo tiên, năm ngoái mới không cần gửi tiền vê nhà nữa nên năm nay hai vợ chồng mới chuẩn bị sinh thêm con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận