Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 602. Đánh nhau 2

Chương 602. Đánh nhau 2Chương 602. Đánh nhau 2
Lúc mấy người Trang Triều Dương trở về, người dưới lầu đã tản đi, Vân Bình lôi kéo anh trai kể chuyện đánh nhau vừa rồi, khoa tay múa chân miêu tả cảnh tượng lúc đó.
Trang Triều Dương cau mày,'Làm sao lại đánh nhau?"
Mat Mat bày biện bát đũa,"Bởi vì Triệu Cáp, lúc trở về em nhìn thấy Triệu Cáp đang khóc."
"Triệu Cáp?"
Mat Mat gật đầu,"Hẳn là Triệu Cáp bị bắt nạt, chị dâu Triệu tức giận, mới ra tay, nhanh đi rửa tay, chờ cậu út trở về liền ăn cơm."
"Được."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mạt Mạt hỏi,"Ban đêm tìm Thanh Nhân và Khởi Hàng trở về ăn cơm đi!"
Trang Triều Dương lật người,"Được, vừa vặn nói với Thanh Nhân chuyện đính hôn một chút."
"Ừm, mẹ rất thích Lưu Miểu, bà đã đồng ý, trong nhà không có vấn đề gì, chỉ còn bên chỗ Lưu Miểu thôi."
Trang Triều Dương ôm chầm Mat Mạt,"Để Thanh Nhân đi giải quyết."
Mạt Mạt đáp,'Ừm."
Trang Triều Dương không có thói quen ngủ trưa, ôm Mạt Mạt nằm một hồi, đứng dậy đi bộ đội tìm Thanh Nhân và Khởi Hàng.
Lúc Mạt Mạt tỉnh đã hai giờ rưỡi, Tùng Nhân cũng tỉnh dậy, hai chân giơ lên trên ôm lấy, Mạt Mạt xem xét, đưa tay sờ mông nó,"Con đái đầm rồi!"
Tùng Nhân kêu a a, giống như đang nói, mau ôm con lên, miếng lót nước tiểu cũng ướt rồi.
Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân, đổi đệm lót nước tiểu, Tùng Nhân nằm xuống phấn chấn tỉnh thần, một cái xoay người lật lên, đầu ngước lên cao nhìn mẹ, kêu a a.
Mạt Mạt cười,"Tùng Nhân thật tuyệt."
Tùng Nhân giống như là có thể nghe hiểu, kêu càng hăng hái hơn, không bao lâu liền mệt mỏi, muốn lật trở về, nhưng không biết dùng sức, chỉ có thể dùng bộ ngực nhỏ chống đỡ.
Mat Mat ôm lấy Tùng Nhân/Mẹ ôm con đi ra phòng khách chơi."
Tùng Nhân,AI"
Ba giờ chiều, Vân Kiến và Vân Bình mới tỉnh, Vân Bình là một tay trông Tùng Nhân cừ khôi, Tùng Nhân thích chơi cùng Vân Bình, không khóc không nháo, Vô cùng ngoan ngoãn.
Vân Bình nhìn Tùng Nhân, lại có Vân Kiến ở nhà, nên Mạt Mạt rất yên tâm, mang theo ba chùm nho đến thăm Y Y.
Y Y mở cửa cho Mạt Mạt, trở lại bên cạnh giường nhỏ, ôm lấy đứa lớn, còn chưa dỗ đứa lớn xong thì đứa nhỏ lại khóc, Y Y luống cuống tay chân. Mat Mat giúp cô ay ôm đứa nhỏ, do một hôi, hai cậu nhóc mới ngừng khóc.
Trên trán YY đều là mồ hôi,"May mắn cậu đến chứ nếu không, hai đứa nhỏ này hành tớ ra bã mất."
"Mẹ chồng cậu đâu? Làm sao không ở nhà?"
Y Y đưa giường nhỏ,"Đây không phải lại sắp tới Quốc Khánh, năm nay còn là lễ chúc mừng năm tròn, phải bố trí tiết mục mới ở trong đoàn văn công ấy."
Mạt Mạt chỉ nho mình mang tới,"Tớ đem cho cậu chút nho."
"Cậu về Dương Thành rồi?"
"Đúng vậy, về hôm qua."
"Tớ thật hâm mộ cậu, Tùng Nhân lớn rồi, cậu có thể ra cửa, chỗ nào giống tớ, hoàn toàn bị trói buộc trên người con trẻ."
Mat Mat hỏi,"Đổng Hàng đâu? Đổng Hàng không được nghỉ?"
"Bọn họ thay phiên nhau, ngày mai anh ấy được nghỉ ngơi."
Mạt Mạt tranh thủ thời gian,"Tớ phải về rồi, Tùng Nhân sẽ giận mất."
"Mau trở về đi!"
"Được”"
Mạt Mạt tăng tốc bước chân đi trở về, cách xa nhìn, phía trước hình như là Triệu Cáp và An Đông?
Trong tay Triệu Cáp khiêng đồ vật đi ở phía trước, An Đông theo sau lưng, không biết nói cái gì, dù sao một mặt ay náy, Triệu Cáp không để ý tới An Đông, bước chân càng đi càng nhanh.
An Đông đuổi theo hai bước, Triệu Cáp cuối cùng bỏ chạy, không bao lâu liền không còn bóng dáng.
An Đông sững sờ đứng đấy, Mạt Mạt đã đi đến trước mặt, An Đông mới phát hiện,"Chị dâu."
Mat Mat không hỏi, lên tiếng,"Tôi về trước."
"Được."
Mạt Mạt đi lướt qua An Đông, thì thầm trong lòng, An Đông làm sao có quen biết với Triệu Cáp?
"Chị dâu, chờ một chút, em muốn nhờ chị giúp một chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận