Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 195. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 1

Chương 195. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 1Chương 195. Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 1
Trang Triều Dương không biết nấu cơm! 1
Mấy chị em vội vàng đi vào, vừa bước vào trong nhà liên nhìn thấy trong phòng khách có thêm hai ông bà cụ nữa. Tóc của bà cụ bị cắt ngắn, còn ông cụ bị cạo trọc đầu, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt u ám.
Tiền Y Y cố nén nước mắt, đang cẩn thận rửa mặt hai ông bà.
Mẹ Tiền Y Y cúi đầu khóc, bà nội Tiền cũng đang lau nước mắt, ông nội Tiền liên tục hút thuốc, sặc khói ho khan.
Tiền Y Y nhìn thấy Mạt Mạt, cố gắng lấy lại tỉnh thần: "Mạt Mạt, không có việc gì đâu, mọi người trở về đi."
Mấy chị em cô cũng không giúp được gì, gật gật đầu. Bốn chị em cũng không có tâm tình làm việc nữa, xoay người trở về nhà.
Mạt Mạt ngồi trong phòng, tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng đáy lòng vẫn có chút vui sướng. Trong kiếp trước, nhà Tiền Y Y chỉ còn lại một mình cô ấy, đến đời này ngoại trừ cha cô ấy ra thì những người khác đều ở đây, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng những ngày tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn, hy vọng cô ấy có thể mạnh mẽ vượt qua được.
Sau buổi trưa, Tiền Y Y đến tìm Mạt Mạt, không nói lời nào nhào vào lòng Mạt Mạt, không nhúc nhích, Mat Matvo lưng cô ay im lặng an ủi.
Tiền Y Y không khóc, một lúc lâu sau mới từ trong lòng Mạt Mạt ngồi dậy, ngồi ở bên cạnh giường, vẻ mặt mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhà của ông ngoại bà ngoại tôi bị họ lấy lại rồi, cũng may mà trước đó cha tôi đã chở hành lý của ông bà ngoại tới đây, nếu không bị lấy lại bất thình lình như thế thì đồ đạc của ông bà cũng không thể lấy ra được."
"Người có thể về được đã là may mắn lắm rồi."
"Đúng vậy, người không bị gì cả đã là may mắn lớn nhất. Mạt Mạt, cậu nói xem, ông bà ngoại đều đã trở về thì có phải cha tôi cũng sắp trở về không?"
Mạt Mạt không trả lời, ông bà ngoại của Tiền Y Y có thể trở về, phần lớn nguyên nhân là trong khoảng thời gian này không có thư từ qua lại, lại đang làm thủ tục nghỉ hưu, không cần thiết phải nắm giữ không buông như thế, cho nên mới thả về. Nhưng tình hình của cha Tiền Y Y thì lại khác, vẫn đang giữ vị trí ở đó! Nhất định là có không ít người để mắt đến, có thể là đồng nghiệp bên cạnh tố cáo.
Tiền Y Y đợi nửa ngày vẫn không thấy Mạt Mạt trả lời, thất vọng nói: "Quả nhiên là tôi đã hy vọng xa vời rồi sao?"
"Y Y, rồi sẽ tốt thôi."
"Đúng, sẽ tốt thôi. Mạt Mạt, tôi muốn tìm việc làm, cậu cho tôi xin một lời khuyên đi, làm công nhân thời vụ ở chỗ nào thì tốt hơn?" "Tim chỗ nào có quan he tương đổi đơn giản ấy. Đợi tối nay cha tôi về nhà, tôi sẽ hỏi cho cậu một chút.”
Tiền Y Y cảm kích nói: "Cảm ơn nhé."
"Đừng có khách sáo như thế. Mẹ cậu thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi, dù gì thì trong bụng cũng có một đứa con, mẹ tôi vì em bé nên cũng sẽ nghĩ thông suốt."
"Ừ"
Tiền Y Y tranh thủ lúc hai ông bà ngủ trưa đi sang đây, nhìn đồng hồ, đứng dậy tạm biệt rồi về nhà.
Buổi tối cha về nhà, Mạt Mạt cảm giác giống như cha đã già đi rất nhiều, tóc trên đầu đã có mấy sợi bạc.
Liên Quốc Trung thấy mấy đứa con đang nhìn mình, cười khẽ: "Sao lại nhìn cha lạ thế?"
Thanh Xuyên gật đầu: "Cha, sao cha lại có tóc bạc rồi?"
Liên Quốc Trung bế đứa con trai út lên: "Bởi vì cha già rồi nên đương nhiên phải có tóc bạc chứ."
Thanh Xuyên vuốt ve lông mày cha mình: "Nơi này có ba nếp nhăn này."
Liên Quốc Trung dùng râu đâm vào mặt con trai út: "Quan sát kỹ thật đấy, được rồi, tất cả đều đói bụng rồi, ăn cơm đi."
Mạt Mạt không có khẩu vị gì, cô có thể cảm giác được cha cô đang cổ găng cười, trong khoảng thời gian này nhất định là cha nhìn thấy nhiều hơn các cô.
Sau khi ăn xong cả nhà ngồi ở phòng khách, Liên Quốc Trung hỏi chuyện phát sinh gần đây. Sau khi nghe được chuyện của gia đình Tiền Y Y gia, ông ấy trầm mặc một lát: "Cho dù chúng ta có hỗ trợ bọn họ cũng phải kín đáo một chút, đừng vì giúp người ta mà lại gây phiền toái cho gia đình mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận