Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1167. Trưởng thành 1

Chương 1167. Trưởng thành 1Chương 1167. Trưởng thành 1
Mạt Mạt sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, vội nói tiếp: "Liên Mạt Mạt, hàng xóm mới vừa dọn tới."
Tiết Nhã gật đầu, quay người vê nhà, Mạt Mạt:
Tính cách của Tùng Nhân rất ngang ngược chói lọi, thấy Dương Lâm gầy yếu như vậy, tự động coi Dương Lâm là em trai, đứa em trai cần được bảo vệ.
Lúc Mạt Mạt ngây người, Tùng Nhân đã mở cửa mời Dương Lâm tới nhà làm khách rồi.
Dương Lâm có sự cảnh giác với Mạt Mạt, đứng sau lưng Tùng Nhân nhìn kỹ Mạt Mạt, cô híp mắt nhìn Dương Lâm, đứa nhỏ này từng trải hơn so với những đứa trẻ bình thường rất nhiều, thể chất thì yếu, nhưng tâm trí lại rất trưởng thành, có thể chấp nhận Tùng Nhân, nhất định là đã quan sát Tùng Nhân rồi.
Những toà nhà độc lập ở nơi này đều giống nhau, lan can thấp, đứng trong phòng có thể nhìn thấy bên ngoài, Tùng Nhân không chịu ngồi yên, trời mưa cũng phải dẫn theo đám em ra ngoài chơi, lại rất có dáng vẻ của anh cả, rất quan tâm.
Dương Lâm đối diện với đôi mắt của Mạt Mạt, mặt đỏ lên, thằng bé có một loại cảm giác bị nhìn xuyên thấu, nữ chủ nhân nhà này khác so với những người mà cậu bé đã nhìn thấy. Dương Lâm xấu hổ chào hỏi: "Cháu chào dì."
Mạt Mạt: "Chào cháu, hoan nghênh cháu tới làm khách."
Tùng Nhân cầm theo cái xẻng mượn được: "Mẹ, mẹ về phòng đi, con và Dương Lâm ở ngoài, lát nữa con làm sạch nước đọng."
Mạt Mạt: "Được, chú ý quần áo một chút, đừng để cả người dính bùn."
Tùng Nhân: "Con biết rồi."
Mat Mat trở về nhà, Thất Cân bước tới: "Mẹ ơi, lúc nào thì cha về."
Mạt Mạt tính toán thời gian: "Chắc khoảng mấy ngày nữa."
Thất Cân buồn bã ngồi xuống, hai ngón tay chọc vào nhau, như này là không vui, Mạt Mạt cười: "Trong nhà có bạn mới tới, Thất Cân muốn đi ra ngoài xem không?”
Thất Cân lắc đầu, trong nhà mình nhiều anh trai rồi, cậu bé không muốn gặp anh trai bé gì gì đó nữa, nhảy xuống khỏi ghế sofa: "Mẹ, con đi theo mẹ."
Mạt Mạt bế Thất Cân, cánh tay trĩu xuống dưới, thằng nhóc này thật nặng: "Vậy chúng ta đi xem một chút có món gì ăn ngon hay không?”
Thất Cân gật đầu: "Vâng."
An An thấy em trai đi theo mẹ đến nhà bếp, cậu bé đi giày vào, đi ra ngoài nhìn anh trai nhỏ mới tới.
Nửa tiếng sau, Tùng Nhân dẫn Dương Lâm vào nhà, Mat Mat cam hoa quả vừa mới mua sang, đặt trên bàn trà, lại để nước gừng đường đỏ vừa mới nấu đến trước mặt Dương Lâm: "Trời vừa mưa, bên ngoài có nhiều khí lạnh, uống chút nước gừng cho ấm nhé."
Dương Lâm sửng sốt, nhất thời không biết có nên uống hay không, anh cả Tùng Nhân nói: "Uống nhanh đi, anh đã nói với em rồi, mẹ anh là người mẹ tốt nhất thiên hạ, ngoại trừ lúc anh nghịch ngợm bạo lực một chút, thời gian khác vô cùng dịu dàng."
Mat Mạt: "...."
Thằng nhóc đáng trách này, có ai giới thiệu người như thế không?
Khóe miệng Dương Lâm vểnh lên: "Cháu cảm ơn dì"
Mạt Mạt lén lút trừng Tùng Nhân một cái, Thất Cân cũng không theo mẹ đến nhà bếp nữa, chạy vào lòng anh trai, nhìn anh trai nhỏ mới tới, anh trai nhỏ này thật xinh đẹp, cũng giống con gái như cậu bé.
Thất Cân đột nhiên vui vẻ, anh trai nhỏ này cũng không tệ lắm.
Buổi trưa Mạt Mạt nấu canh, học theo Vương Thanh, Mạt Mạt đều ở nhà, Vương Thanh vẫn nhớ phải dạy Mạt Mạt nấu canh, cố ý tới dạy Mạt Mạt, vốn dĩ cô biết nấu cơm, cho tới trưa đã nhớ kỹ.
Mạt Mạt đã nấu qua một lần rồi, được mấy đứa con trai nhất trí khen ngợi, buổi trưa hôm nay buổi trưa hôm nay tiếp tục nấu canh, nấu canh tẩm bổ, Mạt Mạt nhìn điệu bộ của Dương Lâm, trưa nay không có ý định trở vê.
Buổi trưa Mạt Mạt làm một bàn đồ ăn, Tiết Nhã tới cửa, lần đầu tiên Mạt Mạt nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng có một tia quẫn bách, Tiết Nhã xấu hổ, đến nhà hàng rồi, con trai lại không về nhà, đây là chuyện chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận