Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 790. Tat 2

Chuong 790. Tat 2Chuong 790. Tat 2
Mỗi một sap hàng Mat Mạt đều xem, xem cho đã mắt, còn có trang sức nữa, nhìn màu sắc cũng không quá đẹp, thấp nhất là ngọc.
Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, nhìn thấy An An ngồi xổm trước mặt, hai tay đang cầm một cái ấn.
Ngụy Vĩ giật khóe miệng, anh ta vừa muốn cầm lên, bị một đứa trẻ cướp mất, vốn muốn thương lượng, đứa bé đừng có mà động đậy linh tỉnh, nhưng nhìn khuôn mặt, cạn lời, con trai Liên Mạt Mạt?
Đứa bé này đúng là rất giống Mạt Mạt.
Triệu Phong kinh hô,"Giống quá."
Lúc này Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi lên phía trước, Mạt Mạt cảm thấy, đúng là rất có duyên phận với nhà giàu, nhà giàu xuất hiện ở đây cũng không lấy làm lạ.
Cô nhớ, sở thích lớn nhất của nhà giàu chính là đồ cổ, nghe nói, đồ của của nhà giàu là một căn phòng siêu lớn nữa!
Ngụy Vĩ đứng dậy, "Trùng hợp quá."
Mat Mạt gật đầu,"Rất trùng hợp."
"Con cô hả?"
Mat Mat kéo An An lên,"Đúng, con tôi, Trang Liên Tịch, tên ở nhà là An An."
Tùng Nhân tự mình giới thiệu,"Cháu chào chú, cháu là anh cả, Trang Liên Ninh, tên ở nhà là Tùng Nhân."
Lần trước không giới thiệu, Trang Triều Dương giơ tay,"Trang Triều Dương."
Ngụy Vĩ bắt tay lại,"Ngụy Vĩ."
Triệu Phong,"Triệu Phong."
Mạt Mạt thấy mọi người làm quen với nhau rồi, cười nói,"Cậu cũng đến xem đồ cổ à?
Ánh mắt của Ngụy Vĩ rơi trên cái ấn trong tay An An, tuy không cầm trong tay, nhưng trực giác của anh ta rất chuẩn, cái ấn kia nhất định là đồ thật, đau lòng quá, đáng tiếc quá, bịn rịn không nỡ thu hồi lại ánh mắt."
An An cảnh giác giấu hai tay đi, chú này đáng sợ quá.
Ngụy Vĩ không thể tiếp tục nhìn nữa,"Chúng tôi đi tới nơi khác xem xem."
Mat Mạt ngây ra,'Được.
Ngụy Vĩ dường như rất không nỡ, An An thấy Ngụy Vĩ đi rồi, mới giơ tay ra,"Mẹ, may mà con nhanh tay, nếu không thì bị chú kia cướp mất rồi."
Mạt Mat khẽ cười, sở thích của nhà giàu, chẳng trách ban nãy lại không nỡ như thế.
Con dấu Mạt Mạt nhìn không ra gì cả, Trang Triều Dương đã nói là không biết giám định đồ cổ, An An cũng không hỏi, cái ấn rất rẻ, mua với giá hai mươi đồng.
An An có được thu hoạch, rất vui vẻ, tiếp tục đi xem, Mat Mat cam con dau chơi, Trang Trieu Dương nhận lấy để xem, xem một hồi cũng không nhìn ra thành quả gì.
An An rất nhanh lại ra tay lần nữa, đứa bé này nhìn trúng đều là món đồ nhỏ, Mạt Mạt đoán chắc là coi như đồ chơi.
Lần này An An nhìn trúng một cái quạt gấp, nói thật, Mạt Mạt cầm lên xem, cái thứ đồ chơi này ở tương lai, hai đồng một cái, tha hồ mà chọn.
Hơn nữa còn không hữu dụng, để quạt giấy không hẳn hoi là sẽ bị hỏng.
Nan quạt đã chuyển màu đen, mặt quạt hơi ố vàng, rõ ràng là không cất giữ cẩn thận.
Mạt Mạt không hiểu món đồ chơi này, không muốn để An An mua, nhưng An An nhìn trúng rồi thì không chịu buông tay.
Chủ sạp cười nói,"Không đắt, mười đồng, em bé thích thì mua đi!”
Mạt Mạt nhìn An An,"Thực sự muốn hả?"
An An liên tục gật đầu, làm ning nói: "Mẹ ơi, mẹ à, mua đi mà, An An thích cái này.”
Ngụy Vĩ và Triệu Phong quay lại, Ngụy Vĩ đứng ở bên ngoài, nhịn rồi lại nhịn, thấy Mạt Mạt do dự, cuối cùng lên tiếng,'Bạn Liên, nếu như cô không mua thì tôi mua.
Tai Mạt Mạt động đậy, trực tiếp trả tiền.
Ngụy Vĩ... Suy nghĩ của Mat Mat rất đơn giản, thứ nhà giàu cũng nhìn trúng, nhất định là đồ tốt, chắc chắn là đồ tốt.
Mạt Mạt cười nói: "Con trai thích đương nhiên phải mua rồi, xin lỗi bạn Ngụy."
Vẻ mặt Ngụy Vĩ cứng đờ, lòng đau thắt, hai món đồ cổ anh ta nhìn trúng đều mất rồi, yêu thầm gì chứ, đi gặp quy đi, trong lòng thầm răn đe bản thân, sau này đi dạo chỗ bán đồ cổ mà gặp Liên Mạt Mạt thì nhất định phải vòng đi đường khác.
Lúc này vang lên tiếng trả giá của Hướng Hoa với người khác, Ngụy Vĩ nhìn thấy đồ, hai mắt lập tức sáng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận