Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1159. Nghe lời 1

Chương 1159. Nghe lời 1Chương 1159. Nghe lời 1
Ban ngày ở phương Nam dài hơn, có mùa hè, đã hơn bảy giờ trời vẫn chưa tối, Mạt Mạt bảo An An bế Thất Cân vào nhà, cô và Tùng Nhân ra cốp sau xe xách hòm đồ mà mẹ nuôi tặng.
Mạt Mạt không muốn nhưng mẹ nuôi đã chuẩn bị từ lâu, trong cốp sau đầy đồ đạc, có quần áo của cô và bọn nhỏ, có đồ ăn, có đồ dùng, những thứ gì có thể nghĩ ra đều đưa cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt vừa mở cốp sau, có một người phụ nữ đi tới, cô ấy khoảng chừng 40 tuổi, da hơi ngăm đen, thân hình không cao, đuôi mắt nhếch lên, trong tay xách một giỏ thức ăn, trong giỏ xách đều là rau xanh, liếc Mạt Mạt một cái, quan sát Mạt Mạt và Tùng Nhân, khách khí nói: "Em là vợ của sư đoàn trưởng Trang phải không, sư đoàn trưởng Trang thật là có phúc khí, em trẻ trung xinh đẹp như vậy."
Mạt Mạt đã ở đại viện nhiều năm như vậy, người nào cũng đã gặp, có thể ứng đối rất thuận lợi: "Xin chào, chị là?”
Người phụ nữ tự giới thiệu: "Nhà chị ở ngay trước sân nhà em, chị tên là Vương Thanh, sư trưởng cấp hai là chồng chị."
Mạt Mạt nhìn sân trước, các căn nhà độc lập liên tiếp nhau, lại còn không có cửa sau, như này là phải đi đường vòng từ phía trước mới có thể đến nhà Mạt Mạt, cô rất kinh ngạc, Mạt Mạt còn tưởng rằng là hàng xóm chứ. Mat Mat cười: "Chào chị, em là Liên Mat Mạt."
Từ trước tới nay Mạt Mạt không coi thường người nào, thái độ rất khách khí, vợ của sư trưởng cũng sẽ không phải là người ngu ngốc, nhưng cũng có cá biệt, nhiều năm như vậy, Mạt Mạt chưa từng thấy vợ của sư trưởng nào ngu ngốc cả.
Mạt Mạt đã xác nhận bản thân sau khi nói chuyện phiếm cùng nhau, lại nhìn những lời nói của Vương Thanh, rõ ràng trong lòng cô ấy nghi ngờ liệu rằng Mạt Mạt có phải mẹ kế hay không, nhưng cô ấy không hỏi, thông qua vấn đề khác phân tích, sau đó cười nói: "Thật sự nhìn không ra em đã sinh ba đứa con rồi."
Mạt Mạt cười: "Nếu không phải người quen thì rất nhiều người cũng đều không tin."
Vương Thanh hỏi, Mạt Mạt cũng sẵn lòng bày tỏ, vừa vặn mượn miệng của Vương Thanh để truyền đi, tránh cho cô phải nói lại, còn phải ứng phó với các loại suy đoán.
Vương Thanh cảm thấy đã nói lâu như vậy, trò chuyện không tệ, mắt nhìn cốp sau xe: "Nhìn kìa, rất vinh dự được nói chuyện, nhiều đồ như vậy. Chị giúp em xách nhé."
Mạt Mạt nói: "Vậy làm sao được, chị dâu, hai mẹ con em có thể xách được, chị vào nhà trước đi."
Vương Thanh: "Khách khí gì chứ, vợ quân nhân như chúng ta giống như người thân, sức chị lớn, chị giúp em."
Vương Thanh nói xong ôm hai cái túi, không chịu thua một chút nào xách vào nhà, Mat Mat thấy vậy vội vàng đi theo sau, cuối cùng chỗ còn lại giao cho Tùng Nhân là được.
Vương Thanh đứng ở cửa ra vào, choáng váng rồi, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy cách trang trí như vậy. Đợi Mạt Mạt đi đến, mới hoàn hồn, hỏi: "Những thứ này xách đến đâu?"
Mạt Mạt nhìn cái túi Vương Thanh xách là quần áo, cười nói: "Đặt ở phòng khách là được ạ, chị ngôi đi, em mang đồ ăn đến nhà bếp."
Vương Thanh: "A được."
Trong tay Mạt Mạt có một túi hoa quả, còn có một túi hải sản và thịt, Mạt Mạt bỏ thịt và hải sản vào tủ lạnh, lấy hoa quả ra rửa một đĩa, bê ra ngoài.
Vương Thanh đứng trước ghế sofa, chờ Mạt Mạt đi ra, Mạt Mạt thu hết cử chỉ của Vương Thanh vào trong mắt, nhìn người không nhìn tướng mạo, Vương Thanh cố gắng lắm cũng không hề giống như người dễ chung sống, nhưng kết quả, Vương Thanh ăn nói rất khéo đưa đẩy, với lại rất có chừng mực, rất hiểu lễ nghĩa, chuyện này khiến cho Mạt Mạt đánh giá cao.
Mạt Mạt gọi: "Chị dâu ngồi đi, chúng ta ngồi nói chuyện."
Lúc này Vương Thanh mới nhớ tới giỏ rau: "Cũng không có gì mới mẻ, đều là rau cỏ đặc thù ở địa phương, chị đoán em ở phương Bắc chưa ăn qua, hái được một ít cho em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận