Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 321. Thất vọng 1

Chương 321. Thất vọng 1Chương 321. Thất vọng 1
Thất vọng 1
Nhân viên cảnh vệ nói: "Thủ trưởng, ông tìm gì vậy?"
"Vừa rồi bên đường có một nam một nữ đúng không?”
Nhân viên cảnh vệ: "Báo cáo thủ trưởng, tôi không để ý."
"Cậu kêu tài xế xuống đi."
"Ö vâng"
Tài xế đi xuống: "Thủ trưởng, ông có chỉ thị gì ạ?"
Miêu Chí chỉ chỗ vừa rồi Mạt Mạt đứng: "Vừa rồi có một người phụ nữ ở đó phải không?"
Tài xế nhíu mày: "Thưa thủ trưởng, vừa nãy tôi lái xe hơi nhanh, không chú ý."
Sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt đục ngầu của Miêu Chí: "Có lẽ là tôi nhìn nhầm, được rồi, đi thôi!"
Cảnh vệ có chút bối rối: "Vâng."
Khi Mạt Mạt trở về nhà, đúng như Trang Triều Dương đã nói, bát đĩa vô cùng sạch sẽ.
Trang Triều Dương cười nói: "Mấy con sói này đến cả canh rau cũng không tha, dùng bánh bao vét ăn sạch."
Mạt Mạt liếc nhìn nồi bánh bao, một nồi đầy ắp bánh bao mà giờ không còn một chiếc nào, cô phục luôn, sức ăn mạnh quá rồi đó.
Trang Triều Dương thở dài: "Tính ra đồ ăn trong quân đội cũng tốt, nhưng vẫn không thể cung cấp dưỡng chất cho huấn luyện, bụng của mọi người đều thiếu chất béo."
Mạt Mạt cầm đĩa lên: "Không còn cách nào khác, thời đại này chỉ được như vậy."
Ánh mắt Trang Triều Dương tràn đầy kiên định: "Anh tin tưởng tương lai không chỉ có quân đội, quốc gia chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt."
Mạt Mạt nhớ lại tương lai, trong lòng tràn đầy tự hào: "Điều ước của anh sẽ thành hiện thực."
Thấy Mạt Mạt chuẩn bị rửa bát, Trang Triều Dương vội vàng ngăn cô lại: "Vợ ơi, đừng dọn nữa, trở về nghỉ ngơi đi!"
Mạt Mạt lắc đầu: "Ngày mai còn phải ra ngoài mua đồ ăn, em không muốn ở nhà làm lỡ cả một buổi sáng."
Trang Triều Dương bưng đĩa đi vào phòng bếp, xoa xoa cái trán hơi đau nhức: "Anh định nói với em rằng em không thể đi."
Mạt Mat sững sờ: "Tại sao?"
"Ngốc, đổi lấy đồ ăn thì đương nhiên phải giấu, anh đã hẹn với anh em nửa đêm sẽ đi."
Mạt Mạt tò mò hỏi: "Các anh định kiếm đồ ăn ở đâu vậy?"
"Thôn Tiểu Ngô, ở trong núi lớn, phải leo hai ngọn đồi!" Mat Mat nghe thấy phải leo hai ngọn đôi nên bỏ luôn: "Vậy thì em không đi nữa."
"Vậy mới ngoan, thế nên vợ đi ngủ đi, nửa đêm anh còn phải dậy."
Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ: "Được, lau bàn xong em đi ngủ."
"Ừ"
Bởi vì Trang Triều Dương nửa đêm phải rời đi nên buổi tối anh rất ngoan ngoãn, chỉ ôm Mạt Mạt vào lòng, rất nhanh đã có tiếng ngáy. Mạt Mạt trở mình, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Trang Triều Dương, nghe tiếng ngáy rồi tiến vào trong mơ.
Ban đêm Mạt Mạt không biết Trang Triều Dương rời đi lúc nào, nhưng khi Mạt Mạt tỉnh dậy, Trang Triều Dương đã trở lại, đang ôm cô ngủ bù.
Mạt Mạt nhẹ nhàng rời khỏi giường, đắp chăn cho Trang Triều Dương rồi vào bếp làm bữa sáng.
Thùng thức ăn lớn trong bếp đã đầy, trong đó không chỉ có bột ngô mà còn có đậu nành và đậu xanh, Mạt Mạt nhấc lên, bột ngô nặng khoảng hai lăm cân, đậu nành mười cân, đậu xanh năm cân, tổng cộng là bốn mươi cân.
Mạt Mạt âm thầm trộn một số loại ngũ cốc này, có thể dùng trong hai tháng, có số ngũ cốc này, Mạt Mạt thấy đủ rồi.
Cô nhìn đậu nành, nghĩ đến giá đỗ, nói làm là làm, cô lấy ra một cái chậu ngâm đậu nành vào nước.
Buổi sáng, Mạt Mạt nấu cháo bột ngô, rán hai chiếc bánh trứng, thêm một đĩa dưa muối. Cô vừa đọn lên bàn thì Trang Triều tỉnh dậy, anh ngồi ngáp trước bàn ăn, tay to không chê nóng cầm lấy một chiếc bánh lên bắt đầu ăn.
Mạt Mạt múc cho Trang Triều Dương một bát cháo: "Anh ăn từ từ thôi, vừa mới ra khỏi nồi, kẻo bỏng lưỡi đấy."
Trang Triều Dương ăn mấy miếng không còn thấy đói nữa mới ăn chậm lại, sau bữa sáng Trang Triều Dương có tỉnh thần sảng khoái hơn nhiều: "Cuối cùng cũng no rồi."
Mạt Mạt dọn bàn: "Hôm nay chúng ta làm gì?”
"Ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận