Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1685. -

Chương 1685. -Chương 1685. -
Đứa bé Đại Song này, biểu hiện mấy năm nay khá được, nhưng tâm tư cũng càng ngày càng sâu.
Đặc biệt là Đại Song và Lý Thư qua lại với nhau, điều này khiến có chút không vui với Đại Song, nếu như không phải Đại Song có thiên phú, thì cô ta thực sự không muốn bỏ tâm tư đi bồi dưỡng nữa rồi.
Quả thực Lý Thư không có vấn đề gì, nhưng nhân phẩm có vấn đề, đừng thấy bản thân Tôn Nhụy nhân phẩm chẳng ra làm sao nhưng cũng không thích người có nhân phẩm không tốt.
Tôn Nhụy quá biết Đại Song dính đến cô ta là vì cái gì, xem ra cô ta phải quyết đoán rồi, cô ta thực sự phải suy nghĩ nhận nuôi một đứa trẻ.
Tôn Nhụy là người thuộc phái hành động, nhân lúc đóng máy không có phim, sau khi quyết định liền bắt đầu tìm con nuôi.
Mạt Mạt bị kéo đến cô nhi viện xem trẻ con, lần đầu tiên Mạt Mạt đến cô nhi viện, nhìn những đứa trẻ với tuổi tác khác nhau, khát vọng nhìn cô và Tôn Nhụy, có một số đứa trẻ tuổi tác lớn một chút, đã nhận ta Mạt Mạt và Tôn Nhụy rồi.
Mấy năm nay Mạt Mạt cũng được lên báo, càng đừng nói đến Tôn Nhụy là người ngày ngày xuất hiện trên tivi.
Những đứa bé lớn hơn một chút thì càng gấp gáp thể hiện bản thân, những bé nhỏ hơn thì dè dặt hơn nhiêu.
Viện trưởng lần đầu tiên tiếp đón người nổi tiếng, hơi luống cuống tay chân, qua một lúc nói chuyện thì mới thoải mái hơn một chút, viện trưởng trực tiếp lọc bỏ Mạt Mạt.
Mạt Mạt vừa nhìn là biết là người có cuộc sống hạnh phúc, viện trưởng cũng là người biết đánh giá.
Tôn Nhụy đã quét mắt nhìn một lượt đám trẻ con, đợi viện trưởng giới thiệu.
Lúc Tôn Nhụy đến thì tính tình khá cao ngạo, nhưng nhìn thấy những đứa bé này thì cứ thấy thiếu thiếu, hỏi viện trường,"Chỉ có những đứa bé này thôi sao?”
Viện trưởng cô nhi viện hiểu, đây là không có ai vừa mắt, nhất thời xấu hổ,"Cũng không phải, vẫn còn một số bé lớn tuổi một chút, đã mười tuổi rồi, đang đi học chưa có vê."
Viện trường nhận được điện thoại cũng chưa từng nghĩ tới những đứa trẻ lớn tuổi một chút sẽ có người nhận nuôi, người nhận nuôi đều thích trẻ con tuổi nhỏ một chút, không có ai thích trẻ lớn tuổi hiểu chuyện cả.
Cô nhi viện lớn nhất của thành phố Z chính là cô nhi viện này rồi, Tôn Nhụy chưa từng nghĩ tới sẽ đến cô nhi viện nhỏ.
Mạt Mạt tưởng rằng hết chuyện rồi, chẳng ngờ Tôn Nhụy nghe thấy trẻ con lớn tuổi thì hai mắt sáng lên,"Thế thì tôi đợi mấy bé tan học." Viện trưởng ngây ra, sau đó mới phản ứng lại,"Được, được, vậy hai cô ngồi đợi."
Mạt Mạt đợi viện trưởng đưa đám trẻ con thất vọng ra ngoài xong mới nhịn không được mà hỏi: "Mười tuổi đã nhớ được nhiều chuyện rồi, em không sợ không nuôi được hả?"
Tôn Nhụy hoàn toàn không để ý,'Không sợ, là đứa tốt thì thế nào cũng để em dưỡng già, là đứa không tốt thì nhận nuôi lúc nhỏ thì cũng làm sao, không nuôi chị thì vẫn sẽ không nuôi chị, hơn nữa em nuôi trẻ con không chỉ vì để dưỡng già, cũng là muốn tìm người làm bạn, đương nhiên phải tìm lớn một chút rồi, nhỏ quá em còn phải chăm sóc, em làm gì có nhiều thời gian thế. "
Mat Mạt,"... Chị nói không lại em rồi."
Tôn Nhụy đắc ý hất cằm, kéo Mạt Mạt vào trong sân đợi, nghĩ đến lần đầu tiên gặp đám trẻ con tan học về, cảm giác đầu tiên rất quan trọng, hơn nữa sẽ không giả vờ, tránh cho nghe được tin tức rồi lại diễn kịch.
Cũng may giờ cũng đã mười giờ rồi, không đợi bao lâu thì đám trẻ con cũng đi học về, viện trưởng nói mấy đứa trẻ mười tuổi cũng là nói ít đi rồi, có tám đứa trẻ mười mấy tuổi.
Mạt Mạt ngẩn ra, ở tuổi mười mấy, quá giống tuổi cô hồi sống ở cô nhi viện, Mạt Mạt hơi bàng hoàng, hình như lại giống như trở về cô nhi viện vậy.
Tôn Nhụy vỗ tay, Mat Mạt mới bừng tỉnh lại, Tôn Nhụy chỉ,"Chị xem cô bé đi cuối cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận