Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1806. -

Chương 1806. -Chương 1806. -
Mat Mat ngồi xuống, kêu gọi: "Deu mau chóng ăn cơm đi, để lúc nữa đồ ăn đều nguội mất, phải rồi An An, con có muốn đóng gói một ít, lát nữa đưa đến cho Phong Uyển không."
An An nghe vậy đã đứng dậy, dùng hành động để trả lời.
Hạo Tuyên kéo áo Thất Cân: "Ghê gớm nha, hiện tại em tò mò muốn chết về Phong Uyển."
Thất Cân ghét bỏ đánh rụng tay Hạo Tuyên, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Hạo Tuyên cảm thấy không có gì vui, Thất Cân thật sự là càng ngày càng lạnh lùng rồi.
An An ăn cơm xong, còn nhớ rõ giúp Mạt Mạt thu dọn bàn rửa chén, trái tìm của Mạt Mạt, vô cùng đắc ý, con trai không phải người có vợ là quên mất mẹ.
Bên kia, Phong Uyển nằm trên giường, cẩn thận tự hỏi bản thân về Trang Liên Tịch, đột nhiên ngồi dậy, cô ấy không ghét, hình như thật sự có thể thử một chút.
Thời đại này, vừa gặp đã yêu là không có, tình yêu là cần trải qua và hiểu biết, cô ấy cảm thấy, hiểu nhau thật ra cũng là có thể.
Vào lúc Phong Uyển nhìn thấy Trang Liên Tịch mang hộp cơm tới, cô ấy cảm động, một người đàn ông có nhớ thương mình hay không, từ những chuyện nhỏ nhặt là có thể nhìn ra, nhất là đồ ăn vậy mà đều là những thứ cô ay thích ăn.
An An đưa đũa tới: "Nhanh tới ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon."
Trái tìm Phong Uyển Tâm đập rộn ràng, từ khi tới đây, Trang Liên Tịch là người chú ý tới sở thích của cô ấy, trong cổ họng có hơi nghẹn lại, chỉ có thể phát ra giọng mũi: "Ừm."
Ánh mắt An An lấp lóe, Phong Uyển thật sự là dễ dàng cảm động, đồng thời cũng có thêm sự hiểu biết về Phong Uyển, nhìn thì như con nhím, thật ra bên trong rất yếu đuối.
Trong mắt An An mang theo ý cười, cậu vẫn rất chờ mong cùng Phong Uyển chung sống.
Mạt Mạt vẫn luôn chờ An An trở về, từ lúc An An bắt đầu vào cửa, Mạt Mạt chưa hề bỏ sót nụ cười của con trai, chờ An An ngồi xuống, Mạt Mạt cười: "Xem ra các con ở chung với nhau không tệ?"
An An gật đầu: "Vâng thật sự không tệ."
Mạt Mạt: "Vậy con có nên nói cho mẹ một câu, rốt cuộc các con quen biết như thế nào không?"
An An nhìn ra ngoài cửa, Mạt Mạt nói: "Đừng nhìn nữa, mấy đứa Hạo Bác đều bị mẹ đuổi ra ngoài rồi, nhất thời sẽ không trở vê, nói đi."
An An cũng không muốn chuyện của mình bị đồn ra ngoài, mấy đứa Hạo Bác không ở đây, thật sự là quá tốt.
An An sắp xếp lại câu từ, mở miệng nói: "Chuyện này phải nói từ lúc con đi theo bọn lưu manh đến một thôn làng ở thị trần, bởi vì nhất thời chủ quan, bị đám lưu manh nghi ngờ, con đang nghĩ làm sao thoát khỏi hiềm nghi, vừa vặn đụng phải Phong Uyển uống nhiều đi ra khỏi nhà hàng, sau đó không chút nghĩ ngợi, con thuận thế đỡ lấy Phong Uyển, giả làm bạn trai của cô ấy, một đường ve tới khách sạn duy nhất."
Tim Mạt Mạt đều muốn nhảy ra ngoài, cô có thể tưởng tượng đến hình ảnh ngay lúc đó, thật là nhiều nguy hiểm!
Nếu như An An thật sự bại lộ, ngộ nhỡ lưu manh thà giết lầm chứ không bỏ sót thì sao! Chẳng phải An An gặp nguy hiểm rồi hay sao.
Sắc mặt Mạt Mạt hơi trắng bệch, bị hù dọa, cô còn thiếu chút là niệm A Di Đà Phật, may mắn, may mà An An không sao.
Mạt Mạt hồi phục một lát, mới nói: "Sau đó thì sao?"
Da thịt trắng nõn của An An đỏ lên, mang tai cũng đỏ lên, sự trầm tĩnh vừa rồi đã mất, Mạt Mạt hiểu rõ con trai hơn ai hết, mở to hai mắt nhìn: "Cho nên, hai đứa các con?"
Da thịt An An sắp ri máu rồi, cứng ngắc gật đầu.
Mạt Mạt đen mặt: "Con không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy chứ!"
An An vội vàng giải thích: "Không phải, vốn dĩ con muốn đỡ người ta đi vào nán lại một lúc, thật sự không nghĩ đến có người đi theo, vì để chân thực hơn một chút, con đã ôm lấy Phong Uyển, nhưng cô ấy cứ giãy giụa, sau đó."
An An ngừng lại, sau đó Mạt Mạt tự tưởng tượng, An An cũng là thanh niên nhiệt huyết sôi sục, hai người củi khô gặp lửa cháy, cuối cùng đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản.
Nhưng việc này nói cho cùng, vẫn là An An không đúng, An An tỉnh táo, Mạt Mạt mắng An An một trận, cậu cúi đầu, thái độ nhận sai rất tốt.
Nhưng Mạt Mạt vẫn tức giận: " Con có biết việc này quan trọng với một cô gái thế nào không? Mẹ mặc kệ con và Phong Uyển thảo luận như thế nào, ngày mai dẫn mẹ tới xin lỗi, việc này là con không đúng.”
An An mới ý thức được, thật sự cậu chưa xin lỗi, chỉ mới nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm, mặc dù lần trước Phong Uyển cũng có chút ý thức, nhưng nếu cậu khống chế được cũng sẽ không xảy ra chuyện øì, biểu cảm nghiêm túc: "Ngày mai sẽ đến đó."
Mạt Mạt thở dài: "Con bé Phong Uyển này là đứa đơn thuần, con đã nhận định, sau này cũng đừng bắt nạt người ta, nghe rõ chưa?”
An An gật đầu: "Con nhớ rồi."
Mạt Mạt đã biết những chuyện trải qua, đứng dậy về phòng mình từ từ tiêu hóa.
An An đợi mẹ về phòng rồi, mới nhớ ra, còn có việc vẫn chưa nói với mel
Nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo, vẫn là từ từ đi, đừng để một lần doa đến mel
Bạn cần đăng nhập để bình luận