Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1063. Tận số 1

Chương 1063. Tận số 1Chương 1063. Tận số 1
Trang Triều Dương đè Mạt Mạt lại không cho nhúc nhích, anh lên lầu xem tình hình, Thanh Nghĩa đứng dậy đi đón ông cụ Lưu, Mạt Mạt sốt ruột muốn chết, Trang Triều Dương vừa mới lên lầu, cô đã vịn cầu thang đi theo.
Mạt Mạt đẩy cửa vào, Trang Triều Dương đứng một bên, Miêu Chí ngăn cản Trang Triều Dương: "Đừng nhúc nhích, ông Lưu nói rồi, lúc này không thể động đậy, mấy đứa ra ngoài đi, quá nhiều người rồi, ông ở đây là được, tất cả xuống đi."
Miêu Chí nói xong lời cuối cùng còn thiếu điều quát lên, Trang Triều Dương quay đầu nhìn thấy vợ, sau lưng vợ còn có Mộng Nhiễm đi theo, đỡ vợ nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi!"
Ánh mắt Mạt Mạt rơi vào trên người bà ngoại đang nằm dưới đất, sắc mặt bà ngoại có hơi xám xịt, lông mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt, bà ngoại rất đau đớn, trong lòng Mạt Mạt như xoắn lại.
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt ra ngoài, Mộng Nhiễm nhìn thoáng qua ông ngoại, cũng đi xuống theo, bọn nhỏ cũng chờ dưới lầu, bọn nhỏ từ ngoài sân vào, đi vào nghe thấy tiếng kêu của ông cụ ngoại, không dám động đậy.
Tùng Nhân đỡ mẹ: "Mẹ ơi, bà cụ ngoại sao vậy ạ?”
Mạt Mạt cố nén nước mắt, cô vẫn luôn biết khóc không giải quyết được vấn đề gì, vịn vào tay ghế sofa ngôi xuống: "Tùng Nhân, con là anh trai, con đến nhà ông bà ngoại thông báo một câu, bảo bà ngoại tới đây một chuyến."
An An: "Mẹ, con cũng đi."
Mạt Mạt xua tay: "Muốn đi thì đi! Trên đường chú ý xe cộ."
An An gật đầu: "Vâng, mẹ chúng con đi đây."
"Được, chú ý an toàn."
Tùng Nhân đi rồi, Mạt Mạt nhìn chằm chằm thời gian, sắp nửa tiếng rồi, Thanh Nghĩa mới dẫn ông cụ Lưu đến, ông cụ Lưu đi đứng nhanh nhẹn, đi vào lên thẳng trên lầu, Thanh Nghĩa đi theo, rất nhanh đã xuống.
Mạt Mạt hỏi: "Bà ngoại thế nào?"
Vẻ mặt Thanh Nghĩa lo lắng: "Ông ngoại không cho em vào phòng, đóng sập cửa lại, bảo em xuống dưới lầu chờ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mạt Mạt nhìn thoáng qua lịch ngày, sắp bước sang năm mới rồi, bà ngoại thật sự không qua nổi năm nay sao?
Trang Triều Dương vỗ lên vai vợ, an ủi cảm xúc của Mạt Mạt, cô hít sâu một hơi, trong lòng kìm nén bây giờ mới cảm giác khá hơn một chút.
Thời gian đang trôi qua, mỗi một giây đều là sự giày vò, lúc Miêu Tình tới, đã khóc sướt mướt rồi, nước mặt trên mặt lạnh buốt, gió lạnh thổi vào sưng đỏ vô cùng, nếu không phải Liên Quốc Trung đỡ, Mat Mat đoán là rất có thể mẹ đã ngất đi.
Thanh Nghĩa vội vàng đi lên đỡ mẹ, Liên Quốc Trung hỏi: "Tình hình thế nào?"
Mạt Mạt tiếp lời: "Còn chưa biết nữa, đã đi lên nửa tiếng rồi, một chút động tĩnh cũng không có."
Mạt Mạt nói xong, nhìn cửa lớn đang đóng: "Mấy đứa Tùng Nhân đâu cha?"
Liên Quốc Trung nói: "Cha bảo Thanh Xuyên và Tùng Nhân đi gọi cả nhà anh cả con rồi, Mạt Mạt gọi điện thoại cho Thanh Nhân, bảo nó xin về sớm đi."
Trong lòng Mạt Mạt hồi hộp, cha là người hiểu rõ nhất trong cái nhà này ngoại trừ ông ngoại, cha như này là đang chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nước mắt Mạt Mạt lập tức rơi xuống.
Trang Triều Dương thương vợ, anh có thể hiểu được tâm trạng của vợ, lúc trước ông ngoại qua đời, anh cũng có dáng vẻ như thế này.
Trang Triều Dương ngồi bên cạnh vợ: "Cha, để con gọi cho."
Liên Quốc Trung móc một bao thuốc lá trong túi ra, bao thuốc còn chưa xé niêm phong, ông đã cai thuốc rồi, như này là đã qua thời điểm nghiện thuốc rồi.
Bây giờ Liên Quốc Trung lấy một điếu ra, ngậm lấy, châm lửa, quay người đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa chính thổi gió lạnh.
Mạt Mạt an ủi mẹ, Miêu Tình vẫn luôn khóc, Mạt Mạt biết cảm xúc của mẹ vỡ oà, nhiều năm không có cha mẹ, mới chung sông được vài chục năm ngăn ngủi, chỉ trong chớp mắt, có khả năng không chỉ mất đi một người, đương nhiên cảm xúc của Miêu Tình không thể kiểm soát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận