Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 606.An tinh 2

Chuong 606.An tinh 2Chuong 606.An tinh 2
Khóe miệng Trang Triều Dương cong lên, tay Ở sau lưng kéo kéo vợ mình, ánh mắt ra hiệu,"Đã giải quyết rồi."
Trong lòng Mat Mạt xem thường, Trang Triều Dương còn nói Thanh Nhân, năm đó anh mới gọi là ân cần.
Thanh Nhân giới thiệu người trong phòng, Miêu Niệm bình tĩnh đưa tay,"Ông cụ lại gặp mặt."
Ông cụ Lưu cẩn thận nhớ lại rồi nói,"Là cậu à”"
Miêu Niệm cười,"Cháu cũng không nghĩ tới, ông nội Lưu Miểu chính là ngài, những năm gần đây ngài sống khỏe chứ?"
Ông cụ Lưu cười,"Khỏe, khỏe."
Miêu Niệm và ông cụ Lưu có quen biết, bầu không khí liền hòa hợp hơn nhiều, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, ông cụ Lưu hỏi,'Sức khỏe mẹ cháu thế nào?”
Miêu Niệm nói: "Không phải quá tốt, mấy năm trước vẫn muốn tìm ngài, nhưng ngài về hưu rồi, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau trong trường hợp ngày hôm nay."
Ông cụ Lưu cảm thán,Nói như vậy, thật đúng là duyên phận."
Miêu Niệm cũng không nghĩ tới, người mình trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nói không chừng tương lai sẽ còn là thông gia, vận mệnh thật đúng là thần kỳ.
Mạt Mạt nghe không hiểu, Miêu Niệm nói chuyện năm đó, nhất là tôn sùng y thuật của ông cụ Lưu, Mạt Mạt là sức khỏe của bà ngoại, Trung y khó tìm, ông ngoại cũng tìm mấy người nhưng y thuật đều không được, hiện tại tìm tới ông cụ Lưu, sức khỏe của bà ngoại nói không chừng còn có thể cứu chữa.
Trang Triều Dương lúc này đành nói,"Đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Miêu Niệm xin lỗi"Nhìn xem cháu vui quá mà quên mất này, ông Lưu, mau nếm thử tài nấu nướng của cháu gái cháu."
Ông cụ Lưu cười,Vậy ta nhất định phải nếm thử."
Ông cụ Lưu hạ đũa, mọi người mới cầm đũa ăn cơm, ông cụ Lưu trải qua khảo nghiệm đột kích, đã có chút hiểu biết về anh em nhà họ Liên, tính cách anh em nhà họ Liên khôn khéo có tính thành tựu, người cũng dễ ở chung, nếu như cháu gái thật sự gả đến nhà họ Lưu thì sẽ không bị ức hiếp, vê phần Liên Thanh Nhân, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lòng có tính toán trước sau, lòng dạ cũng không tệ, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình ra, ông coi như hài lòng.
Hơn nữa bữa cơm hôm nay có thể thấy được họ coi trọng cháu gái mình, lại có Miêu Niệm thêm điểm, nụ cười của ông cụ Lưu chân thành không ít.
Sau bữa ăn, ông cụ Lưu đề nghị muốn đi Dương Thành xem xem, Thanh Nhân đè xuống kích động trong lòng,"Giờ cháu đi xin nghỉ."
Ông cụ Lưu gật đầu,'Được."
Bà cụ Lưu đứng dậy, Vậy chúng ta cũng về trước, hôm nay cảm ơn đã khoản đãi."
Miêu Niệm muốn trở về, vừa vặn xuống lầu đưa tiễn, Trang Triều Dương đóng cửa lại,"Việc này xong rồi."
Mat Mạt giơ Tùng Nhân lên cao, cười "Nếu như không có chuyện của bà ngoại, chuyện đính hôn còn phải kéo dài thêm một chút nữa!"
Trang Triều Dương tiếp nhận Tùng Nhân: "Em nói phải, ông cụ Lưu chắc chắn chữa trị được cho bà ngoại, vừa vặn để nhà ta nhớ kỹ ơn của nhà họ Lưu."
"Đúng vậy, nhà họ Lưu có ơn với nhà ta, nhà ta vì mang ơn với người ta, nhất định sẽ đối xử tốt với Lưu Miểu tốt gấp bội, ông cụ Lưu thật sự là suy nghĩ hết lòng cho Lưu Miểu."
Trang Triều Dương nhìn bụng vợ mình "Hai ta cũng cố gắng một chút, cũng có thêm một đứa con gái, góp thành một chữ tốt."
Mat Mat hu một tiếng,“Anh nghĩ thì hay lắm, em nói cho anh biết, người xưa đều nói, càng khát vọng cái gì thì cái đó càng không đến."
Trang Triều Dương ngậm miệng, Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân, dự cảm của Mạt Mạt rất mạnh, cô cảm giác, cô không có số có con gái, hi vọng là cô dự cảm sai.
Sau bốn ngày, Thanh Nhân và Lưu Miểu trở về, mang về tin tức tốt, hai người đã đính hôn.
Từ khi Thanh Nhân đính hôn, thời gian trôi qua nhanh hơn, Tùng Nhân mỗi ngày mỗi lớn, từ biết bò, đến tập tễnh học đi, lại đến bi bô tập nói, cuối cùng có thể lưu loát cùng Trang Triều Dương đánh nhau, bánh xe thời gian cũng đi vào năm 72, mà trong ba năm nay xảy ra không ít chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận