Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 302. Không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng 2

Chương 302. Không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng 2Chương 302. Không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng 2
Không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng 2
Liên Quốc Trung không tiếp lời, không cần nghĩ cũng biết nhất định có yêu cầu. Qua hồi lâu cũng không nghe thấy con trai cả lên tiếng, Liên Kiến Thiết tức giận đá Liên Quốc Trung, xoay người lại hờn dỗi.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt đi làm và nộp đơn xin nghỉ việc, chủ nhiệm Triệu đã chuẩn bị sẵn sàng: "Chuẩn bị kết hôn à."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Chủ nhiệm Triệu mỉm cười: "Đến lúc đó phải mời tôi uống rượu đấy."
Mạt Mạt trả lời: "Sẽ không thiếu người của văn phòng chúng ta đâu ạ.”
Chủ nhiệm Triệu đặt đơn từ chức xuống: "Khi nào cô sẽ rời đi?"
Mạt Mạt: "Xong tháng này, hoặc cuối tháng bận quá."
Chủ nhiệm Triệu: "Được, vậy làm việc đến cuối tháng”
Buổi trưa tan ca, Mạt Mạt mới nhớ ra mình vẫn chưa đưa cho chị dâu số tiền của Liên Thu Hoal
Khi cô về đến nhà, bà nội đã làm xong bữa trưa, đang đợi Mat Matve ăn, Mat Mat ăn xong mới đi tìm Triệu Tuệ.
"Chị dâu, đây là tiền Liên Thu Hoa ép chị đền."
Triệu Tuệ cầm một xấp tiền: "Em tới thật đấy à!"
Mạt Mạt kể lại chuyện đã xảy ra: "Chuyện là như vậy đấy."
Triệu Tuệ trả lại tiền cho Mạt Mạt: "Chị không thể nhận số tiên này, đưa cho cha đi!"
Mat Mat không nhận: "Chị đưa cho cha thì cha cũng sẽ bảo em đưa cho chị thôi, chúng ta cứ lấy giấy ghi nợ là được, nhưng đừng mong tiền trong giấy ghi nợ sẽ được đổi thành tiền mặt, Liên Thu Hoa sẽ không trả đâu."
Triệu Tuệ thực sự ngại cầm, hai người đẩy đi đẩy lại một hồi, cuối cùng cô ấy không thắng được Mạt Mạt nên đành cất đi.
Mạt Mạt lại được kiểm chứng câu nói ban ngày không thể nhắc đến người ta, buổi tối không thể nhắc đến mail
Buổi trưa vừa nhắc đến Liên Thu Hoa thì y như rằng buổi tối cả nhà Liên Thu Hoa đến, Liên Thu Hoa vừa bước vào nhà đã lập tức xin lỗi: "Bác cả, lúc đó cháu không cố ý. Cháu đã gặp ác mộng nhiều ngày liên tiếp, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, bác tha thứ cho cháu với ạt"
Người mà Liên Quốc Trung không muốn nhìn thấy nhất chính là Liên Thu Hoa, ông lạnh lùng nói: "Đừng nói mấy lời vô ích, sau này đừng tới nhà tôi nữa, tôi sẽ coi như không có cô cháu gái như cô, mau đi đi!"
Tôn Hoa cười làm lành: "Là lỗi của chúng cháu, bác cả, chúng cháu thực sự biết mình sai rồi."
Mạt Mạt: "Đã biết sai thì trả lại tiền đi!"
Liên Thu Hoa không nỡ bỏ tiền ra, Tôn Hoa cũng không tiếp lời, không có ý định trả lại tiền.
Liên Kiến Thiết đi dạo trở về, ánh mắt của Liên Thu Hoa lóe sáng: "Ông nội, ông cũng ở đây ạ, xin ông hãy nói mấy lời tốt đẹp giúp cháu, để bác cả tha thứ cho cháu với ạ. Cháu biết sai rồi."
Liên Kiến Thiết nhướng mày: "Mấy đứa đến đây làm gì?”
Những lời này nằm ngoài dự đoán của Liên Thu Hoa, trong chốc lát cô ta không nói nên lời, Tôn Hoa cười: "Chúng cháu có chuyện muốn nhờ bác cả."
Liên Kiến Thiết xua tay: "Liên Quốc Trung chỉ là một tài xế, không có năng lực giải quyết công việc, chuyện của các cháu thì các cháu tự lo đi. Các cháu đi đi, đừng đến đây nữa."
Liên Thu Hoa không muốn ở nông thôn cả đời, cô ta không cam lòng, thế nên đã nhẫn tâm véo con mình khiến đứa trẻ bật khóc, Liên Thu Hoa cũng khóc để cầu xin sự thương cảm.
Đáng tiếc không có ai mềm lòng, Mạt Mạt lấy giấy ghi nợ ra: "Tạm thời đừng khóc, trả xong tiền rồi khóc tiếp."
Liên Thu Hoa ngừng gào, cô ta sẽ không trả lại tiên, xem thái độ của bác cả thì ông không muốn giúp đỡ, thế họ còn ở đây làm gì nữa? Cô ta ngăn nước mắt, đánh con trai mình: "Chỉ biết khóc thôi, đừng khóc nữa."
Liên Thu Hoa cảm thấy không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng, kéo Tôn Hoa, hành động quái gở: "Ngưỡng cửa nhà người ta cao, coi thường những người họ hàng nghèo như chúng ta. Chúng ta nên biết điều rời đi thôi."
Liên Thu Hoa và Tôn Hoa bỏ đi khiến Liên Quốc Trung và Liên Kiến Thiết vô cùng tức giận, Mạt Mạt là người điềm tĩnh nhất trong gia đình.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng, Mạt Mạt kết thúc công việc của ngày hôm nay và chính thức xin nghỉ việc, cô thu dọn đồ đạc và tạm biệt văn phòng nơi cô đã làm việc trong hai năm.
Mạt Mạt bước ra khỏi cổng, nhìn thấy Trang Triều Dương, cô ngạc nhiên chạy tới: "Anh được nghỉ à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận