Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 413. Mộng Nhiễm 1

Chương 413. Mộng Nhiễm 1Chương 413. Mộng Nhiễm 1
Mạt Mạt đứng trước cửa, nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ mới tám giờ, Tề Hồng sẽ không tới sớm như vậy: "Ai thế?"
Thanh Nghĩa ở ngoài cửa nói to: "Chị, là em."
Mạt Mạt vội vàng mở cửa: "Thằng nhóc này, mấy giờ xuống núi vậy?"
Thanh Nghĩa đeo cái gùi đi vào, thả gùi xuống, xoa bả vai: "Trời còn chưa sáng."
Mạt Mạt kéo Thanh Nghĩa vào cửa, tức giận nhéo lỗ tai cậu: "Trên núi có chó sói, trời chưa sáng mà em đã dám đi, mạng em lớn đúng không?”
Thanh Nghĩa xuýt xoa: "Đau, chị, đau quá, buông tay ral”
"Không đau em không nhớ lâu, thằng nhóc ngu ngốc này, thật sự là tức chết chị mà!"
"Ai u, em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị, còn có người ở đây!"
Mạt Mạt lúc này mới chú ý tới cô gái đứng ở cửa ra vào, không hề giống mười sáu tuổi, Mạt Mạt thấy có vẻ còn nhỏ hơn Tôn Nhuy nữa?
Cô gái sợ hãi đứng ở cửa ra vào, tay rõ ràng có hơi run, Mạt Mạt thấy vậy, không giống như giả vờ, đây là thật sự lo lắng.
Mạt Mạt buông lỗ tai Thanh Nghĩa ra, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, Thanh Nghĩa nuốt nước miếng một cái, kéo góc áo Mat Mat cô trừng cậu một cái. Thanh Nghĩa van xin nhìn Mạt Mạt, cô hừ một tiếng trong lòng: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào đi"
Mộng Nhiễm giậm chân thật mạnh mấy lần, xác định dưới chân không còn bùn mới vào nhà.
Mạt Mạt đóng cửa, doạ cho cô gái giật nảy mình, tay chân Mộng Nhiễm có hơi luống cuống, lại không dám nhìn Thanh Nghĩa, chỉ có thể đứng ở cửa, động cũng không dám động.
Mạt Mạt: "..."
Cô gái này lá gan thật nhỏ, không phải giả vờ, cô gái như này bám vào Thanh Nghĩa đoán chừng đã là chuyện to gan nhất từng làm rồi.
Mạt Mạt bây giờ mới chăm chú đánh giá Mộng Nhiễm. Mộng Nhiễm nhỏ gầy, trên quần áo đầy miếng vá, nhưng cực kỳ sạch sẽ, quần áo mùa thu vốn dĩ to, mặc ở trên người Mộng Nhiễm giống như trẻ con mặc trên người, có thể thấy cô gái này gầy biết bao nhiêu.
Tóc của Mộng Nhiễm ngả vàng, dinh dưỡng không đầy đủ nghiêm trọng, ngón tay đang xoa trên góc áo rất thô ráp, đây là quá trình nhiều năm làm việc mà tạo thành.
Mạt Mạt không nói tiếng nào, Mộng Nhiễm càng sợ hơn, nhà họ Liên có những người như thế nào, biết đến càng nhiều, cô ấy càng khiếp đảm.
Thanh Nghĩa xoa bụng: "Chị, có cái gì ăn không, em còn chưa ăn cơm nữa! Đói bụng." Mat Mat liếc Thanh Nghĩa một cái, thăng nhóc này thật sự có lòng với Mộng Nhiễm này, đây là giải vây cho Mộng Nhiễm chứ đâu! Gõ lên đầu Thanh Nghĩa một cái: "Chờ đấy."
Mạt Mạt nói xong xoay người đi vào nhà bếp, nhà bếp không có cơm, Mạt Mạt lấy mì ra làm bánh canh, cái này nhanh.
Thanh Nghĩa thấy chị gái nhất thời sẽ không ra được, kéo Mộng Nhiễm lại gần, ấn Mộng Nhiễm ngồi xuống ghế: "Em nghỉ một lát đi."
Mộng Nhiễm giống như bị đốt vào mông, lập tức đứng lên, liều mạng lắc đầu: "Không được, em không thể ngồi."
Thanh Nghĩa cười: "Em sợ chị anh như vậy à!”
Mộng Nhiễm kinh hãi, nhìn vào nhà bếp, xác nhận Mạt Mạt chưa đi ra, mới thở phào: "Anh nói cái gì đó, em không phải sợ, là chột dạ, là em tính kế với anh."
Thanh Nghĩa bịt miệng Mộng Nhiễm lại: "Em cũng đừng nói."
Đôi mắt Mộng Nhiễm mờ mịt, cô ấy nhất định phải nói, nếu không cả đời này lương tâm của cô ấy cũng đều bất an.
Mạt Mạt làm bánh canh xong, bên trong bánh canh thả hai quả trứng trần nước sôi, gọi Thanh Nghĩa bưng bánh canh ra.
Lúc Mạt Mạt bê dưa muối đi ra, Thanh Nghĩa bỏ trứng gà vào trong bát của Mộng Nhiễm. Mộng Nhiem sông chết không muốn, Thanh Nghĩa nhìn thấy Mạt Mạt, lúng túng cười: "Chị."
Mạt Mạt không nhìn trứng gà, cô đặt dưa muối xuống: "Chị mới muối, nếm thử xem."
Thanh Nghĩa thở dài một hơi nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, Mộng Nhiễm cũng không dám lên tiếng, cúi đầu ăn bánh canh, ăn một bát nhỏ, để lại trứng gà, đưa bát cho Thanh Nghĩa.
Mạt Mạt thở dài, thật không biết đến cùng là chuyện gì lại khiến cho con bé này bị ép mà phải bám vào Thanh Nghĩa: "Không cần cho nó, nó có rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận