Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 963. Niêm Vui Bất Ngo 1

Chương 963. Niêm Vui Bất Ngo 1Chương 963. Niêm Vui Bất Ngo 1
Mạt Mạt nhìn xe bus sắp đến, chỉ có thể đi qua đó, cẩn thận bảo vệ hoa, đi vòng qua đám đông, xe bus đến rồi, phía sau đã không còn ghế trống, chỉ còn vị trí phía trên.
Mạt Mạt ngồi ở phía trước, xe bus bấm còi, những người vây ở phía trước mới tránh ra, Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, ấy vậy mà là Ngô Tiểu Điệp, Ngô Tiểu Điệp ngồi khóc trên đất.
Đứng bên cạnh là Chu Tiếu, lạnh lùng nhìn Ngô Tiểu Điệp, Mạt Mạt còn nghe thấy tiếng ri ram bàn tán của những người xung quanh.
Người thứ ba trong cuộc hôn nhân, cho dù là bây giờ hay là tương lai, đều khiến người khác căm hận, mặt mũi Ngô Tiểu Điệp trắng bệch, ôm túi chạy mất.
Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, Chu Tiếu và Ngô Tiểu Điệp vô cùng lộn xộn, mấy ngày là náo loạn một lần, cũng không thấy mệt nữa.
Thực ra hai người phụ nữ làm trò nọ kia thì có ý nghĩa gì chứ, nguyên do vẫn là ở phía người đàn ông.
Dù sao thì sau khi kết hôn Chu Tiếu sống không vui vẻ hạnh phúc gì, trong nhà có bà mẹ chồng kiếm chuyện, bên ngoài lại có Ngô Tiểu Điệp giờ giờ phút phút đòi thượng vị, sau này cũng không biết còn ai nữal
Mạt Mạt bảo vệ hoa, rất nhanh đã đến nhà rồi, đứng dưới lầu nhìn lên nhà mình, rất tốt không có khói, trong nhà rất an toàn.
Mạt Mạt đi lên lầu, quả thực ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Mạt Mạt thay đép, nhìn bàn ăn trong phòng ăn, tám món ăn, bốn mặn bốn chay, ngoại trừ nhìn không đẹp mắt lắm thì quả thực cũng không tồi.
Mọi người đang hò hét trong nhà bếp,"Mạt Mạt về rồi đấy hả, vẫn còn một món nguội và một món canh nữa là xong rồi."
Mạt Mạt nhìn cánh cửa phòng bếp đóng chặt,"Cậu ơi, thực sự không cần cháu giúp đỡ sao?"
Miêu Niệm nói to"Không cần đâu, mình cậu có thể xử lý được"
Mạt Mạt nói,"Thế thì được, cháu xử lý hoa!"
"Được”"
Mạt Mạt đặt hoa lên lên giá hoa, ngắm nhìn những bông hoa có thế không tồi, tâm trạng cũng trở nên vui hơn, hoa lan vẫn rất tươi, Mạt Mạt sắp xếp vị trí, rồi lấy sổ ghi chép của giáo sư Lý ra xem.
Mạt Mạt từ lâu đã biết trông hoa lan phải vô cùng cẩn thận, đọc những ghi chép trong cuốn sổ, Mạt Mạt cũng những người có thể trồng hoa lan đẹp.
Mạt Mạt nhìn phòng bếp đóng kín bưng, lấy sổ và bút ra bắt đầu chép lại sổ ghi chép, Mạt Mạt chép gần xong rồi thì Miêu Niệm mới đi ra.
Mạt Mạt lác mắt luôn, tạp đề nhà cô do cô tự làm.
Bởi vì phòng bếp bẩn nên chọn vải màu sẵẫm, nhưng giờ vải sẫm màu y như đã được nhuộm đủ các màu vậy, quả thật là trông còn bẩn hơn gie lau.
Áo sơ mi của Miêu Niệm cũng chẳng may mắn hơn là bao, Mạt Mạt đặt cuốn sổ ghi chép xuống, Miêu Niệm vô cùng xấu hổ,"Cậu nhìn đầu bếp ở nhà ăn nấu rất dễ dàng."
Mạt Mạt im lặng, cậu nói là học nấu ăn hóa ra là xem nấu ăn!
Đồ ăn Miêu Niệm đã làm xong xuôi, khe ho một tiếng, vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Phòng bếp vừa bẩn vừa lộn xộn, nước ở khắp nơi, trên đất còn có lá rau, chẳng trách cậu cứ đòi đóng cửa, Mạt Mạt có thể hình dung ra dáng vẻ chân tay rối bời của cậu lúc nấu cơm.
Mạt Mạt xắn ống tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, đợi dọn dẹp xong bếp, Mạt Mạt nhìn thấy lọ muối ít đi rất nhiều, đồ ăn được cho bao nhiêu muối đây?
Mạt Mạt nhìn về phía nhà vệ sinh, nhanh chóng làm nước sốt, nhìn mì sợi còn thừa trong nhà, đủ ăn rồi.
Miêu Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, đám trẻ con đã về nhà rồi, rửa tay xong thì ngồi vào bàn đợi ăn cơm.
Miêu Niệm rất là tự hào,'Nhanh, đến nếm thử xeml”
Bốn đứa trẻ, cũng chỉ có mình Tùng Nhân trung thực một chút, bởi vì nó là đứa ham ăn, gắp một đũa lớn đồ ăn, liên tục gật đầu,"Ngon quá, ngon ghê."
Mạt Mạt nghi hoặc, nghĩ tới lọ muối trong bếp, cô không sao tin được! Tùng Nhân thấy mọi người nhìn nó, thực sự là ngon mài
Bạn cần đăng nhập để bình luận