Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1032. Bị Thương 2

Chương 1032. Bị Thương 2Chương 1032. Bị Thương 2
Mạt Mạt quay đầu lại nhận lấy ly nước, đang nói một tiếng cảm ơn thì một tiếng súng nổ vang lên, tiếp đó là một chuỗi tiếng súng nổ, cái ly trong tay Mạt Mạt rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tim Mạt Mạt bỗng chốc trở nên loạn nhịp, bất an tràn ngập khắp cơ thể cô, Mạt Mạt quay đầu lại một cách cứng nhắc, nghe thấy tiếng thét chói tai, có người vội vã chạy trốn, có người trực tiếp ôm đầu ngồi trên đất, khung cảnh vô cùng loạn.
Rất nhanh các chiến sĩ công an đều xông vào, tiếng súng vang lên rất nhanh mà mất đi cũng rất nhanh, trước sau dường như chỉ khoảng mười mấy giây, nhưng trong lòng Mạt Mạt giống như đã trải qua cả một thế kỉ dài đằng đẳng vậy.
Chân tay Mat Mạt lạnh ngắt, chân mềm nhữn, vịn vào ghế mới dần hoàn hồn lại, nhân viên phục vụ cũng bị dọa cho sợ hết hồn, nhìn Mạt Mạt mặt mũi tái nhợt, quan tâm hỏi thăm,"Chị không sao chứ?"
Mạt Mạt cắn môi, cô rất muốn chạy xuống dưới tìm anh cả và Trang Triều Dương, nhưng không được, dưới lầu toàn là người, cô lại mang thai, trong bụng còn có em bé, thực sự muốn xông xuống đó, nói không chừng còn bị dẫm đạp, cô chỉ có thể cắn môi, ánh mắt nhìn về hướng chợ lớn không chớp.
Nhân viên phục vụ không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm Mạt Mạt, sợ khách hàng chịu kích thích ngã ra đất. Đám đông dưới lầu deu đã tản ra, các chiến sĩ công an lần lượt đi ra ngoài, Mạt Mạt vừa nhìn là nhìn thấy Trang Triêu Dương, lưng Trang Triều Dương cõng một người, toàn thân toàn là máu, đồng tử Mạt Mạt co lại, Vân Kiến, sao có thể là Vân Kiến.
Mat Mạt vội vàng đi xuống dưới lầu, Trang Triều Dương đã đến nơi đỗ xe, không nhìn thấy Mạt Mạt trong xe, máu trong cơ thể bỗng chốc đông cứng lại.
Mạt Mạt đi nhanh về phía đó,"Em ở đây."
Trang Triều Dương vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy vợ mình không sao lúc này mới yên tâm. Mạt Mạt nhìn máu trên người Trang Triều Dương, tim như bị bóp nghẹt, giọng nói cũng trở nên run ray"R6t cuộc là có chuyện gì, anh và Vân Kiến bị thương chỗ nào?"
Sau lưng Trang Triều Dương là Vân Kiến, Vân Kiến ngẩng đầu lên,"Chị, em không sao, chị đừng lo lắng, em bị thương ngoài da thôi."
Mạt Mạt chú ý đến cánh tay Vân Kiến, bên ngoài cánh tay đang băng bó vải, rồi lại nhìn tới cánh tay Trang Triều Dương, cánh tay cũng đang chảy máu, Mạt Mạt hành động ngay lập tức, cô vội vã mở cửa xe,`Mau lên xe, em lái xe."
Trang Triều Dương cõng Vân Kiến đi vào, Vân Kiến xì một tiếng, ôm lấy cánh tay, cánh tay của Trang Triều Dương đã cởi cúc áo, lúc này Vân Kiến mới chú ý tới vết thương của anh rể,"Anh rể bị thương sao còn cống em?”
Trang Triều Dương thắt chặt cánh tay,'Vết thương nhỏ này có tính là gì, của em mới nghiêm trọng, đạn cần được lấy ra càng nhanh càng tốt."
Mat Mat cũng khâm phục bản thân, nghe hai người nói chuyện vẫn còn lái xe vững vàng. Mạt Mạt bây giờ vô cùng bình tĩnh, nhãn còi, đạp ga cho xe phóng về phía trước.
Dọa cho hai người ngồi ở ghế sau sợ hết hồn, Mạt Mạt vẫn còn nhớ trời đang có tuyết rơi, không lái xe nhanh quá, nhưng tốc độ này cũng khiến Trang Triêu Dương kinh sợ, tim anh vẫn luôn giống như vọt đến tận cổ họng, chỉ sợ anh lên tiếng khiến cho vợ giật mình, vợ anh đang chăm chú nên anh chỉ đành nhìn không chớp mắt.
Mạt Mạt lái xe tới bệnh viện quân y gần đó, may mà cô thường xuyên tới chợ lớn, cực kì quen thuộc với đường ở khu này, chưa đến mười phút đã tới bệnh viện, xuống xe gọi bác sĩ trực ban tới cấp cứu, mặt mũi Vân Kiến đã trắng bệnh rồi, được đẩy vào đầu tiên.
Vết thương của Trang Triều Dương là vết thương ngoài da, nhẹ hơn một chút, nhưng cũng cân xử lý, Vân Kiến trực tiếp được đưa vào phòng phẫu thuật, Mat Mat ngồi cạnh quan sát Trang Triêu Dương được bác sĩ khâu cho.
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương không có chuyện gì, Vân Kiến chỉ cần gắp đạn ra là được, giờ mới nghĩ ra, hình như bị thiếu một người, giọng nói như vút lên "Anh cả đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận