Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1173. Đề khó 1

Chương 1173. Đề khó 1Chương 1173. Đề khó 1
Đề khó 1
Dương Lâm giành nói trước khi Tùng Nhân mở lời: "Thưa dì, không phải lỗi của Tùng Nhân, là lỗi của cháu, những đứa trẻ trong đại viện ngăn không cho Tùng Nhân làm bạn với cháu, Tùng Nhân vì cháu giải thích vài câu, sau đó liên đánh nhau."
Mạt Mạt nhìn Tùng Nhân, Tùng Nhân liên tục gật đầu: "Mọi chuyện chính là như vậy, họ rất quá đáng, bôi nhọ sau lưng Dương Lâm, không đàn ông chút nào, mẹ, hôm nay con đánh nhau không có sai, lần sau gặp lại con cũng sẽ đánh."
Mạt Mạt nhướn mày: "Con đánh thắng sao?"
Tùng Nhân giống như một tướng quân thường thắng, đắc ý ngẩng đầu lên: "Tất nhiên rồi, con đánh nhau từ nhỏ tới lớn mà, nói thật thì chỗ này không tốt, trẻ con đều chia ra mấy hội, không giống Thủ đô, không có chia hội, ai lợi hại thì người đó làm đại ca."
Mạt Mạt cũng hiểu rõ kha khá tình trạng của đại viện: "Chia hội đều do khu vực thôi, tập tục có sự khác biệt nên nhiều khi không thể chơi chung với nhau, vì vậy mới chia hội."
Tùng Nhân nghĩ ngợi: "Hình như cũng đúng, khẩu âm hôm nay đều như nhau, mà không đúng, đại viện ở Thủ đô đâu có như vậy, mọi người đều không chia hội, cũng đều đến từ những nơi khác nhau mà!"
Mạt Mạt nói: "Những đứa trẻ ở ngoài điều đến Thủ Đô đa phân đều không còn nhỏ nữa, con thấy có mấy đứa là nhỏ tuổi đâu? Hơn nữa cho dù có nhỏ thì phụ huynh cũng sẽ căn dặn phải chung sống thật tốt với các bạn nhỏ, hãy nhanh chóng hòa nhập với nhau."
Tùng Nhân tuy thông minh nhưng suy nghĩ vẫn chưa đủ sâu sắc: "Tại sao phải hòa nhập với nhau?"
Mạt Mạt cảm thấy con trai cũng không còn nhỏ nữa, có những thứ cũng nên biết rồi, cô giải thích: "Rất đơn giản, bởi vì ở Thủ Đô, con không biết sau này ai sẽ phát triển tốt, cũng không biết ai có mối quan hệ, người vừa được điều đến, trẻ con hòa nhập với nhau, trẻ con trở thành bạn bè thì mối quan hệ của người lớn cũng sẽ thân thiết hơn, có thêm một người bạn nói không chừng một lúc nào đó sẽ có tác dụng, bạn bè cũng tốt hơn là kẻ thù. Cũng giống như mẹ vừa dọn đến nơi này cũng phải tìm hiểu cấm ky của các nhà, không phải là vì muốn nịnh bợ nhưng mà để làm tốt bản thân thì đồng thời cũng sẽ không đắc tội với người khác, chẳng phải là tốt hơn sao?"
Tùng Nhân ngơ ngác một lúc rồi hỏi: "Lúc nhà chúng ta vừa đến đại viện ở Thủ Đô thì cha mẹ cũng không hề dặn dò con phải hòa nhập với đám trẻ con."
Mạt Mạt thấy con trai vẫn còn chưa hiểu liền tiếp tục nói: "Con đã quên mất ông cố ngoại rồi sao? Quên mất cô và dượng rồi sao? Quên mất cha mẹ của dì Tề rồi sao? Cho dù con không muốn thừa nhận thì con cũng đã sở hữu nhiều hơn những đứa trẻ khác." Lúc này thì Tùng Nhân hiểu rồi, thằng bé thấy không vui, đột nhiên thằng bé cảm thấy chức đại ca của nó có chút dỏm.
Mạt Mạt xoa đầu của con trai: "Tùng Nhân, con phải nhớ lấy, thứ cha mẹ người nhà cho suy cho cùng cũng không phải là của con, bây giờ con đi ra ngoài người ta đều nói con là con trai lớn của nhà họ Trang, mẹ không hy vọng Tùng Nhân cảm thấy cao hơn người ta một bậc, đó là người nhà cho, không phải của con, con phải khiến cha mẹ tự hào, phải dựa vào bản lĩnh của mình, cho đến một ngày, mẹ đi ra ngoài sẽ có người nói đây là mẹ của Trang Liên Ninh"
Tùng Nhân ngẩng đầu lên, Mạt Mạt cười nói: "Được rồi đừng nghĩ ngợi nữa, nhớ là mẹ đã từng dạy con, bất cứ khi nào cũng vậy, làm tốt bản thân là được."
Tùng Nhân đột nhiên nở nụ cười, thằng bé ngớ ngẩn rồi, thằng bé có muốn hay không thì cũng đã xảy ra rồi, cần gì tự thêm phiền não cho bản thân chứ, giống như mẹ nói vậy, làm tốt bản thân là được rồi, người khác thế nào thằng bé không thể khống chế được.
Dương Lâm thẫn thờ nhìn hai mẹ con trước mắt, đối với dì Liên có sự hiểu biết mới, cậu bé nghĩ đến mẹ của mình, khóe mi Dương Lâm trở nên dịu dàng, mẹ của cậu bé cũng là tuyệt vời nhất.
Mạt Mạt cũng từ miệng của con trai biết con trai làm thế nào để chiến thắng, những đứa trẻ trong đại viện đều rất hào hùng, không có chuyện cả đám bắt nạt một người, ví dụ như don lại đánh một trận, ho cho rằng rất mất mặt.
Chúng càng thích đánh tay đôi hơn, như vậy mới có thể chứng tỏ thực lực cá nhân, cả đám người Tùng Nhân đánh không lại nhưng một người thì Tùng Nhân không sợ.
Mặc dù chức đại ca của Tùng Nhân có chút dỏm, nhưng mà khả năng đánh nhau là hàng thật việc thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận