Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 437. Tin tức 1

Chương 437. Tin tức 1Chương 437. Tin tức 1
Mat Mạt có chút mông lung, Trang Triều Dương cau mày: “Tin tức chính xác không?"
Lâm Sâm nói: "Rất đột ngột, nhưng là tin tức chính xác, là đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh tự mình chỉ đích danh."
Mạt Mạt hỏi: "Là pháo đoàn mới được điều tới hả?"
Lâm Sâm gật đầu: "Đúng vậy, ý của ông Miêu là để cho mấy người chuẩn bị tinh thần trước, tôi còn có việc, đi về trước đây."
Mạt Mạt: "Được, làm phiền anh rồi."
"Không có gì phiền phức cả, vậy tôi đi trước nhé!"
Trang Triều Dương tiễn Lâm Sâm ra ngoài, Mạt Mạt về lại bàn trước: "Sao hai người không ăn, mau ăn đi, nguội hết bây giờ."
Triệu Đại Mỹ quan tâm hỏi: "Không có việc gì lớn chứ?"
Mạt Mạt cười: "Không có việc gì."
Triệu Đại Mỹ thấy dáng vẻ Mạt Mạt không giống như là có chuyện xảy ra, yên tâm, Trang Triều Dương quay lại rót rượu cho Vương Thiết Trụ: "Uống một chút."
Vương Thiết Trụ cầm chai rượu: "Em tự rót là được."
"Được, vậy cậu tự rót rượu đi." Triệu Đại Mỹ trông coi con trai ăn cơm, thằng nhóc ăn hơn phân nửa bát bánh gà ngọt, bụng đã no căng, tự xuống khỏi bàn ăn rồi.
Ăn cơm xong hai người đàn ông quay lại đơn vị, Triệu Đại Mỹ giúp Mạt Mạt thu dọn bàn, Mạt Mạt có thói quen ngủ trưa, cười nói: "Hai mẹ con ở phòng khách nghỉ ngơi một lát, buổi chiều tôi dẫn hai người đi dạo."
Triệu Đại Mỹ bế con trai nói: "Không được, cô nghỉ ngơi đi, tôi còn phải về dọn dẹp, ngày mai lại tới tìm cô, chúng ta đi dạo sau."
Mạt Mạt suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được."
Triệu Đại Mỹ bế con trai đi rồi, Mạt Mạt đóng cửa lại, vê giường đi ngủ.
Buổi chiều tỉnh dậy, Mạt Mạt tìm trong ngăn tủ, cô nhớ kỹ còn một tấm vải, đủ để làm một bộ quần áo cho đứa nhỏ, tìm nửa ngày mới thấy, còn sót lại một chút đầu thừa đuôi thẹo, vạch dấu xuống, chắc là đủ để làm một đôi giày nhỏ.
Từ sau khi Mạt Mạt mang thai, càng muốn làm quần áo trẻ con, làm bao nhiêu cũng không cảm thấy chán, cô may vá rất giỏi, nếu hiện tại không phải không thể thêu hoa, cô thật sự muốn thêu những con vật nhỏ lên quần áo.
Trong lúc rảnh rỗi Mạt Mạt có thể làm được không ít đồ thêu, đều là thêu lén trong hai năm nay, bà cụ Khâu còn hết lời khen ngợi Mạt Mạt đồng thời còn dặn dò cô phải cất kỹ đồ đi.
Giày của trẻ con mặc dù nhỏ, nhưng trong nhất thời cũng không thể làm xong, Mat Mat lại để xuống, chờ đến ngày mai.
Buổi tối ăn cơm xong, hai vợ chồng nằm trên giường, Mạt Mạt gối đầu lên bờ vai của Trang Triều Dương: "Sao đột nhiên lại có lệnh điều động chứ?"
Trang Triều Dương vỗ vai Mạt Mạt: "Ông ngoại không dặn dò gì khác, chắc là chuyện tốt, em đừng lo lắng."
Mạt Mạt cười khẽ: "Em không lo lắng, chỉ là cảm giác rất đột ngột, phải rồi, nếu như anh được điều đi rồi, vậy thì ai sẽ đảm nhiệm chức vụ doanh trưởng ở doanh trại của các anh?"
Trang Triều Dương trầm tư: "Chắc là Hứa Thành, nếu như trong doanh trại chọn phó doanh trại thì chắc là Vương Thiết Trụ."
Mạt Mạt chống vào Trang Triều Dương ngồi dậy: "Thật sự là Vương Thiết Trụ ư?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm, cậu ấy tỈ mỉ, đầu óc cũng linh hoạt, ngay cả dẫn dắt cũng xuất sắc, nhất định sẽ là cậu ấy."
Mạt Mạt cau mày: "An Đông thì sao? Cậu ta tốt nghiệp trường quân đội mà."
"An Đông vừa được phân đến bên này, sẽ không được thăng chức nhanh như thế, với lại An Đông ở trong doanh trại chỉ là tạm thời, sớm muộn cũng sẽ được điều tới nơi khác, nếu như An Đông thăng chức ở đây, cậu ta mới nên khóc ấy!"
Mạt Mạt thật sự không thể hiểu: "Hoá ra là như vậy à, nếu thật sự như lời anh nói, vậy nguyện vọng nhập ngũ của Triệu Đại Mỹ có thể thực hiện rồi!" Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận