Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 308. Chỉ sờ thôi 2

Chương 308. Chỉ sờ thôi 2Chương 308. Chỉ sờ thôi 2
Chỉ sờ thôi 2
Ăn cơm xong trời cũng đã tối, thời đại này không có trò giải trí, nông thôn không có điện, chỉ có đèn đầu.
Liên Kiến Thiết nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn nên bảo bọn Mạt Mạt về phòng nghỉ ngơi.
Mạt Mạt đứng im, cô hiểu ý của ông nội, bảo cô ở cùng Trang Triều Dương chứ gì?
Bà Liên kéo cháu gái: "Cháu quên à, các cháu đã kết hôn rồi."
Lúc này Mạt Mạt mới phản ứng lại, giờ cô là người đã có giấy đăng ký kết hôn, từ hôm nay trở đi cô là vợ của Trang Triều Dương.
Bà Liên đưa bọn Mạt Mạt đến phòng phía tây, phòng phía tây vốn là của chú thím út, nhưng họ đã chuyển đi nên bà đã dọn dẹp nó cho Thanh Xuyên ở.
"Bà giặt chăn mền rồi, rất sạch sẽ. Được rồi, các cháu nghỉ ngơi đi."
Bà Liên về phòng phía đông, chỉ còn lại Mạt Mạt và Trang Triều Dương ở phòng phía tây, Mạt Mat cảm thấy hơi khó chịu.
Trang Trieu Dương cười nói: "Anh đi lấy nước, rửa chân trước nhé?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Khi Trang Triều Dương quay lại, Mạt Mạt đã lên giường, vùi đầu vào chăn và quấn chặt lẫy mình.
Trang Triều Dương giật chăn, Mạt Mạt nắm chặt lấy, Trang Triêu Dương bất lực nói: "Em không sợ bị nóng quá sẽ nổi mẩn ngứa à, ra ngoài đi. Hôm nay anh không muốn động phòng, động phòng phải để dành ở nhà của quân đội."
Mạt Mạt nửa tin nửa ngờ ra khỏi chăn: "Thật sao?”
Trang Triêu Dương chỉ vào phòng phía đông: "Nhà này cách âm không tốt, ông bà nhét chúng ta nhét vào phòng phía tây, ý bảo anh nên ngoan ngoãn, chỉ không tiện nói ra thôi."
Mạt Mạt nghĩ thấy cũng đúng, lần này cô cảm thấy nhẹ nhõm, Mạt Mạt chui ra khỏi chăn: "Nóng chết đi được."
"Qua đây rửa chân."
Mạt Mạt vui vẻ ngồi trên mép giường đất, đặt chân vào chậu, nước được hong khô trong thùng lớn bên ngoài, còn hơi ấm, Mạt Mạt cảm thấy rất dễ chịu.
Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt, cởi tất rồi xỏ chân vào, nước tràn ra ngay lập tức.
"Đồng chí Trang Triêu Dương, anh đạp vào em rồi, em rửa chân kiểu gì đây?"
Trang Triều Dương dùng lòng bàn chân xoa xoa mu bàn chân của Mạt Mạt: "Anh giúp em rửa chân."
Mạt Mạt lập tức đỏ mặt, đây mà là rửa chân à, rõ ràng là đang chọc ghẹo cô? Đúng không, đúng không!
Dù Mạt Mạt muốn rút chân ra cũng không rút được, cô thở dốc nhéo eo Trang Triều Dương. Trang Triều Dương tiếp tục nghiêm túc xoa xoa như không có chuyện øì xảy ra.
Mat Mạt: "..."
Mười phút sau, Trang Triều Dương bỏ chân ra, lau chân cho Mạt Mạt, lau cho mình rồi đi dội nước.
Mạt Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm vào mu bàn chân đỏ ng, cô trèo lên giường, kéo gối và chăn của Trang Triều Dương đến bức tường lửa, cách cô một mét rưỡi, lúc này cô mới hài lòng.
Trang Triều Dương giặt tất ở bên ngoài trở về, đứng bên cạnh nhìn chăn bông của mình, buồn cười nói: "Đồng chí Liên Mạt Mạt à, nếu em muốn chung chăn với anh thì cứ nói, đừng ngại."
Mạt Mạt nghiến răng: "Đồng chí Trang Triều Dương, liêm si của anh đâu?"
Trang Triều Dương đưa mặt lại gần Mat Mạt: "Không phải phát triển rất tốt đây sao?"
Mạt Mạt đưa tay ra bóp mặt Trang Triều Dương rồi kéo mạnh: "Dày gớm."
Trang Triều Dương nắm tay Mạt Mạt: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, không dày thì làm sao cưới được em chứ."
Nói xong Trang Triều Dương trèo lên giường, cuối cùng anh cũng không cần mặc đồ đi ngủ nữa. Mạt Mạt nuốt nước bọt, nói thật lòng thì dáng người của Trang Triêu Dương rất đẹp không có gì để chê.
Trang Triều Dương đến gần: "Em hài lòng không?”
Ánh mắt của Mạt Mạt hơi lay động, sau đó cô nhắm mắt lại và giả vờ chết.
Nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Này, Trang Triều Dương, anh không giữ lời, không phải anh nói động phòng để dành ở nhà mới à?"
"Anh chỉ sờ thôi!"
Mạt Mạt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận