Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1248. Cảnh cáo 2

Chương 1248. Cảnh cáo 2Chương 1248. Cảnh cáo 2
Cảnh cáo 2
Trên mặt Diệp Phàm không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại chấn động. Cô ta là người làm ăn, đương nhiên có thể nhìn ra được em trai của Liên Mạt Mạt cũng là người làm ăn. Vốn tưởng rằng việc làm ăn cũng không lớn lắm, nhưng không ngờ vừa ra tay lại chính là thu mua nhà máy.
Cô ta đã vất vả mấy năm nay, lợi nhuận thu được cũng không đến năm mươi ngàn. Thu mua nhà máy chứng tỏ vốn liếng vẫn còn rất nhiều, Diệp Phàm lại có thêm nhận thức mới về gia cảnh nhà Liên Mạt Mạt.
Diệp Phàm đối với Liên Mạt Mạt càng nhiệt tình hơn, nghĩ đến con gái nhà mình, trong lòng Diệp Phàm liền tức giận. Chơi với mấy đứa con nhà họ Trang nhiều như thế nhưng không nghe được gì, hỏi thăm tin tức thì lúc đầu con gái còn nói cho, sau thì hay rồi, hỏi gì cũng không biết.
Diệp Phàm tức giận đến đau đầu tức ngực, càng không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào, cũng muốn đánh mắng nhưng lại không nỡ, cô ta chỉ có một đứa con gái này thôi.
Mạt Mạt tò mò: "Chị dâu làm thực phẩm là làm gì thế?"
Diệp Phàm: "Đồ hộp, cửa hàng trái cây, ở miền Nam này thứ nhiều nhất chính là trái cây, làm cái này cần ít chi phí nhất." Diệp Phàm nghĩ đến xuất thân mình liên chua xót, cô ta cũng muốn làm việc khác nhưng lại không có vốn liếng nhiều như vậy. Nhìn Liên Mạt Mạt thật sự là không thể so sánh được, nhưng nếu bảo cô ta đi làm giống như Liên Mạt Mạt thì cô ta lại không muốn.
Mạt Mạt lại có cái nhìn mới về Diệp Phàm. Diệp Phàm không chỉ xông xáo mà còn có tầm nhìn của mình. Diệp Phàm cho dù dựa vào chính mình cũng có thể thành công, căn bản không cần dựa vào người khác.
Hai người nói chuyện câu được câu không, rất nhanh đã về đến nhà, hai người liền tách ra.
Buổi trưa đúng giờ Tùng Nhân trở về tiễn cậu tư. Thanh Nghĩa đi rồi, Khởi Hàng trở ve nhà máy, hôm nay không về nhà, buổi chiều chỉ còn lại một nhà Mạt Mạt.
Mạt Mạt vung tay lên, cả nhà đi dạo phố.
Bọn nhỏ là vui nhất, đi dạo phố có nghĩa là có quần áo mới, có thức ăn ngon, ngủ trưa cũng không ngủ, la hét đòi đi ngay bây giờ.
Mạt Mạt nhìn mặt trời treo cao trên bầu trời: "Quá nóng, sẽ bị say nắng, ngủ trưa trước đã, hai giờ rưỡi xuất phát."
Trang Triều Dương đứng lên: "Quyết định như vậy đi, đều đi ngủ."
Cha mẹ đã thống nhất đứng chung trên một mặt trận, bọn trẻ chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ. Sau giờ ngủ trưa, cả nhà mới đi vào nội thành. Mặc dù thành phố Z không phát triển nhanh như đặc khu nhưng cũng là mỗi ngày mỗi khác.
Mỗi ngày đều có cửa hàng mới khai trương. Ở khu phía nam đã dần dần hình thành phố ẩm thực, mỗi nhà đều là nhà hàng các loại. Trang Triều Dương lái xe đi ngang qua, Mạt Mạt nhìn đường phố phồn hoa, nơi này buổi tối nhất định sẽ là nơi náo nhiệt nhất.
Mạt Mạt còn nhìn thấy cả vũ trường, hôm nay là chủ nhật, mấy cô gái trẻ ăn mặc khá xinh đẹp. Cả đám người vào vũ trường, còn có người huýt sáo.
Lông mày Trang Triều Dương nhíu chặt: "Công khai đùa giỡn lưu manh."
Mạt Mạt: "Quả thật là quá trắng trợn. Kinh tế phát triển, mọi người tiếp xúc với nhiều thứ nên tư tưởng cũng thoáng hơn."
Trong khoảng thời gian này Tùng Nhân vẫn đi dạo phố, mở miệng nói: "Cha, cái này còn chẳng là gì đâu, con và Dương Lâm còn nhìn thấy mấy người hôn nhau trên đường nữa kìa."
Trang Triều Dương đen mặt: "Con thấy thật à?"
Tùng Nhân gật đầu: "Dạ."
Mat Mạt nhìn may thanh niên trẻ bên đường, tuy rằng kinh tế phát triển, nhưng vẫn không có đủ công việc cho tất cả mọi người, đương nhiên sẽ có người không tìm được việc làm, có người sẽ dễ học theo cái xấu.
Trang Triều Dương không quản được con nhà người khác nhưng có thể quản con nhà mình: "Cha cảnh cáo con trước, nếu con dám học theo mấy thói xấu thì cha sẽ đánh gãy chân con."
Tùng Nhân: "...”
Chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ, sao lại giận chó đánh mèo trên người cậu rồi?
Lúc Trang Triều Dương dạy con, Mạt Mạt sẽ không xen vào. Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người hình như là Dương Tuyết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận