Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 398. Vừa ý ai 2

Chương 398. Vừa ý ai 2Chương 398. Vừa ý ai 2
Tề Hồng: "Cô ta tránh cô đấy, phải rồi, ông Miêu có gặp bọn họ không vậy?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Không, cô còn không biết người như ông ngoại, việc đã quyết định thì sẽ không thay đổi chủ ý, huống hồ Hà Liễu sao có thể qua được mắt ông ngoại, ông ngoại liếc mắt đã biết tâm tư của cô ta, một mực không gặp cô ta."
Tê Hồng cười ha ha: "Bây giờ Cảnh Tỉnh Tinh tính hụt rồi."
Mạt Mạt thu sợi len đan thành một cuộn: "Nhưng cho dù là tìm như thế cũng đáng ghét."
Tề Hồng: "Cũng phải, không nói đến bọn họ nữa, ngày mai tôi vào trong thị trấn, cô đi không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không đi, con trai của chị chồng tôi đến, tôi phải ở nhà đón thằng bé."
Tề Hồng: "Được rồi, vậy tôi tự đi."
Tê Hồng ve nhà, Mạt Mạt đan được một cái áo len, là đan cho chính cô, kiểu áo dáng dài, phần eo rộng, mặc ở nhà vào mùa thu.
Đây là Mạt Mạt làm trong lúc rảnh rỗi, không dùng nhiều sợi lông cừu, trẻ con không mặc được, đâm vào người, chỉ có thể để cô mặc, vừa vặn giữ ấm.
Ở niên đại này, chỉ có nhà máy lớn mới có hệ thống sưởi, chỗ Mạt Mạt là khu lính mới, bởi vì mới xây, đồng bộ coi như đầy đủ, rất may mắn là cũng có lò sưởi, nhưng dưới lâu dán thông báo, chỉ buổi tối mới được cho hai tiếng, nói cách khác, mọi người vẫn phải tự mình đốt lò, toà nhà mới mùa đông chắc chắn sẽ lạnh, Mạt Mạt nhân lúc chưa đến tháng mười đã chuẩn bị trước.
Đầu tiên Mạt Mạt đâm kim lên áo len, thu lại sợi len, đến nhà bếp lấy bột lên men, sáng mai dự định hấp bánh bao.
Mạt Mạt đập đập bình muối, trong nhà hết muối, cô mặc quần áo, bọc hũ muối lại đi xuống lầu, đến nhà dịch vụ mua một cân muối, lại mua chút xì dầu, nhìn thấy diêm, lấy một bao, xác nhận không sót thứ gì mới ra khỏi nhà dịch vụ.
Lúc về đến đại viện, Hà Liễu đang giúp bà cụ nhà họ Ngô xách cải trắng, thấy Mạt Mạt, nói vài câu với bà cụ Ngô, chạy tới chỗ Mạt Mạt, đứng bên cạnh cô, vươn tay, cười rất ngại ngùng: "Chị Mạt Mạt, em giúp chị cầm nhé!"
Mạt Mạt: "Cô sinh tháng mấy?"
Hà Liễu sửng sốt một chút, không nghĩ tới Mạt Mạt sẽ hỏi cái này, hoàn hồn nói: "Tháng năm."
Đến chỗ ngoặt, Mạt Mạt liếc mắt: "Tôi nhỏ hơn cô, cho nên đừng gọi tôi là chị."
Hà Liễu thầm bực bội trong lòng, quả nhiên Liên Mạt Mạt giống như Cảnh Tinh Tinh nói, không thể xuất chiêu thông thường, ngoặt sang cười cười: "Này, chị bảo này em Mạt Mạt."
Biểu cảm của Mạt Mạt lạnh lùng: "Trong nhà tôi chỉ có một người anh trai, không có chị gái, đồng chí Hà Liễu, cô cản đường tôi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Hà Liễu khẽ nhếch lên: "Cô còn đang tức giận với chị họ của tôi à? Tôi thay chị ấy giải thích với cô, những chuyện trước đây chị ấy làm sai, đã bị trừng phạt rồi, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chị ấy, sau này chị ấy cũng không dám nữa."
Mạt Mạt cất bước đi lên trước, Hà Liễu vội vàng chặn lại: "Tôi thực sự rất thích cô, muốn làm bạn bè với cô."
Mạt Mạt nhìn thẳng Hà Liễu: "Câu này của cô chắc cũng đã nói cùng với Tề Hồng rồi đi."
Biểu cảm của Hà Liễu khẽ thay đổi: "Tôi và cô ấy có chút hiểu lầm."
"Có phải hiểu lầm hay không, trong lòng cô rõ nhất"
Hà Liễu thâm hận, Liên Mạt Mạt quả nhiên khó đối phó, đáng hận hơn là Tê Hồng, ấy thế mà chuyện gøì cũng nói với Mat Mạt, nghĩ đến Triệu Hiên, sắc mặt Hà Liễu khó coi, người đàn ông không hiểu phong tình.
Mạt Mạt ôm hũ muối đầy trên đường, cau mày lên lầu, Hà Liễu là người khó đối phó.
Hà Liễu quay đầu nhìn Mạt Mạt, Cảnh Tinh Tinh không biết đi tới từ chỗ nào: "Thế nào, bây giờ tin lời tao rồi chứ, Liên Mạt Mạt không dễ trêu chọc, tao khuyên mày vẫn là không nên có ý đồ với Trang Triều Dương." Hà Liễu vuốt bím tóc: “Ai nói tôi nhìn trúng Trang Triêu Dương, Trang Triều Dương không có gia thế bối cảnh gì, chỉ là một doanh trưởng, có gì tốt mà nghĩ đến, sau này Trang Triều Dương còn không phải nhờ ông Miêu à? Huống chỉ người đàn ông Trang Triều Dương kia, nguy hiểm hơn so với Liên Mạt Mạt!"
Cảnh Tinh Tinh nhìn chằm chằm Hà Liễu: "Vậy mày vừa ý người nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận