Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 296. Em sẽ không tha cho anh 2

Chương 296. Em sẽ không tha cho anh 2Chương 296. Em sẽ không tha cho anh 2
Em sẽ không tha cho anh 2
Sau hai năm yêu nhau, Mạt Mạt đã biết rất rõ về Trang Triều Dương, thực ra Trang Triều Dương có tính cách cởi mở và nhiệt tình, nhưng trải nghiệm thời thơ ấu đã đột ngột thay đổi Trang Triều Dương, biến anh trở thành con người như bây giờ, một người ngoài lạnh trong nóng. Sự thờ ơ là lớp ngụy trang và chiếc ô bảo vệ của Trang Triều Dương, chỉ ở trước mặt cô, anh mới có thể bộc lộ bản chất người đàn ông ấm áp của mình.
Trang Triều Dương như vậy khiến Mạt Mạt càng đau lòng, cô từ phía sau ôm lấy Trang Triều Dương: "Anh tốt với em thật đấy."
Trang Triều Dương cười nói: "Sau này anh sẽ đối xử với em tốt hơn."
Mat Mat khit mũi: "Anh nói đấy nhé, anh mà làm không được là em sẽ không tha cho anh đâu."
Trang Triều Dương bật cười: "Anh chờ em đến tiêu diệt anh."
Hai người vừa đùa vừa cười, nhưng công việc của họ không hề bị chậm trễ chút nào, sủi cảo đã chín trước khi Liên Thanh Bách đến.
Khi Liên Thanh Bách trở lại, anh ấy đi rửa tay ăn cơm, Trang Triều Dương lấy rượu ra, Liên Thanh Bách khe hu một tiếng: "Hôm nay không uống rượu."
Trang Triều Dương thất vọng, xem ra hôm nay anh không được ngủ ở đây rồi.
Vì không uống rượu nên bữa ăn nhanh chóng ăn xong, Liên Thanh Bách nhìn đĩa sủi cảo còn sót lại: "Mang cho Thanh Nghĩa đi!”
Mạt Mạt gật đầu: "Mang cho em ấy một đĩa."
"Chỉ có một đĩa sủi cảo thôi à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Chỉ một đĩa thôi."
"Anh vốn lo lắng em sẽ mang cho Thanh Nghĩa nhiều đồ, còn muốn khuyên em đừng chiều chuộng nó. Xem ra anh suy nghĩ nhiều rồi, không chỉ thằng nhóc đã trưởng thành, mà em cũng đã nghĩ thông suốt."
Mạt Mạt nhếch miệng: "Con người đương nhiên phải trưởng thành."
Liên Thanh Bách mặc áo khoác: "Sáng mai anh đến đón em, anh và Triều Dương đi trước đây."
"Vâng."
Trang Triều Dương miễn cưỡng đi theo, anh cảm thấy một sinh vật như anh vợ quá là phiền phức.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt vội vàng ăn sáng rồi đi theo anh trai, ban đầu cô đi ô tô nhưng sau khi ngồi cả tiếng đồng hồ thì đường núi khó đi nên cô chuyển sang đi bộ.
May mà Mạt Mạt đã tập thể dục suốt hai năm qua, nếu không leo hai ngọn đồi liên tiếp thì cô đã phải ngã xuống vì kiệt sức.
Chín rưỡi sáng mới đến ngôi làng mà Thanh Nghĩa sống, thôn Câu Sơn, nhìn xung quanh chỉ có năm mươi hộ gia đình, tất cả đều là nhà tranh, rất đơn sơ, điều đó cho thấy ngôi làng này nghèo đến mức nào.
Mạt Mạt thở dài, có thể không nghèo à? Ngay cả một con đường cũng không có, lối ra duy nhất là đường núi, lại còn rất hiểm trở, chỉ có xe ngựa mới có thể đi qua, các phương tiện khác đều không đi được, muốn ra khỏi nơi này phải mất rất nhiều sức.
Ở thời đại nào mà muốn phát triển thì phải làm đường, đáng tiếc thời đại này nghèo không có tiền.
Quân giải phóng tiến vào thôn gây náo động lớn, mọi người kéo ra xem, vì không phải thu hoạch nên mọi người đều ở nhà, về cơ bản là cả thôn đều đến.
Liên Thanh Bách đến đây để vẽ một bản đồ cụ thể và để những người lính tản ra quan sát, anh và em gái của mình đến thăm thằng nhóc này.
Thấy Quân giải phóng đã giải tán, bí thư thôn vội vàng tiến lên: "Có chuyện gì sao đồng chí?"
Liên Thanh Bách cười nói: "Không có việc gì đâu, ông là bí thư thôn này à?”
Bí thư thôn gật đầu: "Là tôi."
Liên Thanh Bách nhìn những người đứng xem rồi nói: "Ông bảo mọi người quay trở về đi, không sao cả, một tiếng nữa chúng tôi sẽ rời đi."
Bí thư thôn nghe nói không có chuyện gì mới đặt tim ve đúng vị trí: "Được, tôi sẽ bảo mọi người về ngay"
Bí thư thôn bảo mọi người về nhà, mọi người nhanh chóng giải tán. Khi dân làng giải tán, Liên Thanh Bách nhìn vê phía những thanh niên trí thức đang đứng cách đó không xa.
Thanh Nghĩa dụi mắt không dám tin, vậy mà thật sự là anh chị của cậu, Mạt Mạt nhìn đứa em trai đang sửng sốt, cô vẫy tay chào.
Liên Thanh Nghĩa kích động chạy tới, đôi mắt hơi đỏ: "Anh, chị, sao anh chị lại tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận