Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 246. Thứ khó nắm bắt nhất trên đời là lòng người 2

Chương 246. Thứ khó nắm bắt nhất trên đời là lòng người 2Chương 246. Thứ khó nắm bắt nhất trên đời là lòng người 2
Thứ khó nắm bắt nhất trên đời là lòng người 2
Tuy rằng ông cụ Khâu nghĩ đến những lợi ích, nhưng đã ở chung lâu như vậy nên thật sự đã coi Mạt Mạt là cháu gái của mình, cười nói: "Quả thật là Trang Triều Dương không tệ, nhưng mà ông cũng phải khảo nghiệm một chút đã, nếu như không qua được cửa của ông thì ông cũng không đồng ý."
Bà cụ Khâu hiểu ý cười một tiếng: "Đúng đấy, nhất định phải khảo nghiệm đã."
Mạt Mạt không biết chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà mà ông cụ Khâu đã suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng ông cụ có thật lòng với cô hay không thì cô vẫn có thể phân biệt được. Nhà họ Khâu đối xử với cô không khác gì cháu gái ruột, cười: "Nhất định sẽ để cho ông nội bà nội khảo nghiệm anh ấy."
Trong lòng Trương Ngọc Linh lại tức giận, khó khăn lắm mới kiếm vê được một cô con gái, chỉ trong nháy mắt đã thành người của nhà khác rồi, áo bông nhỏ của bà ấy đấy!
Mạt Mạt phải dỗ dành Trương Ngọc Linh một hồi, mãi cho đến khi Trương Ngọc Linh chịu cười thì Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ nuôi khó dỗ hơn cha nhiều.
Lúc Mạt Mạt và cha về nhà là đã bảy giờ rưỡi tối, ve đến nhà không ngờ lại thấy Tiền Y Y trong nhà.
"Y Y, sao cậu lại tới đây?”
Tiền Y Y mở miệng chào chú, Liên Quốc Trung ừ một tiếng: "Hai đứa cứ nói chuyện đi, cha về phòng nằm nghỉ đây."
Mạt Mạt kéo tay Tiền Y Y về phòng của mình: "Sao trễ thế này rồi mà cậu còn tới đây?"
Tiền Y Y trừng mắt: "Có ai làm bạn mà như cậu không, sắp đính hôn rồi mà cũng không biết đến thông báo cho tôi một tiếng à?"
Mạt Mạt vội vàng xin lỗi: "Hôm nay quá nhiều việc, vừa đi làm, lại đến nhà mẹ nuôi nên tôi còn chưa có thời gian rảnh, là lỗi của tôi, xin lỗi nhé."
"Hừ hừ, miễn cưỡng tha thứ cho cậu đấy."
Mạt Mạt cười: "Cảm ơn Y Y đã tha thứ nhé."
"Đừng có cười với tôi, cậu đã nói cho Triệu Tuệ biết chưa? Chắc là chưa luôn phải không?"
Mạt Mạt: "Thật sự quên mất."
"Liên Mạt Mạt, cậu đính hôn cũng quá vội vàng rồi."
"Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà Triều Dương không có ngày nghỉ, chỉ có thể tranh thủ thời gian thôi."
Tiền Y Y lấy từ trong áo ra một miếng vải đỏ, rồi lại lấy ra một cái khóa vàng nho nhỏ, là hình một con hổ theo tuổi của Mạt Mạt: "Cái này tặng cho cậu làm quà đính hôn." Mat Mat đẩy trở lại: "Cái này tôi không nhận được đâu, quá quý giá, hôm nay cậu có thể đến đây là tôi đã vui lắm rồi, sao còn có thể lấy đồ của cậu chứ?"
Tiền Y Y lại nhét cho Mạt Mạt: "Thứ này cũng chỉ có cậu thấy quý giá thôi chứ tôi cũng không dám lấy ra. Đưa cho cậu mà tôi còn sợ cậu ghét bỏ đây này. Cậu có nhận không, nếu không là tôi cũng vứt đi đấy.”
Mat Mạt trừng mắt nhìn Tiên Y Y: "Đồ phá của, đây là vàng đấy."
Tiền Y Y cười khẽ: "Vàng thì sao chứ, tôi cũng không dám cầm đến ngân hàng đổi tiền, sợ bị theo dõi, nhà tôi cũng không chịu nổi giày vò nữa đâu."
Mạt Mạt nắm chặt cái khóa bằng vàng: "Cậu thật sự tín nhiệm tôi, không sợ tôi đi tố cáo sao?"
"Cho dù người nào đi tố cáo thì cũng không phải là cậu."
"Cậu biết như vậy là tốt rồi, nhưng mà tôi vẫn phải dặn lại cho kỹ, sau này cậu cũng đừng tin tưởng ai hết, thứ này cũng không thể lấy ra nữa."
"Tôi biết mà, yên tâm đi."
Hôm nay là chủ nhật, Mạt Mạt nhìn Tiền Y Y: "Không đúng, đáng ra hôm nay cậu phải tan tầm lúc tám giờ mà."
Ánh mắt Tiền Y Y có vẻ né tránh, Mạt Mạt truy hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tiền Y Y biết không giấu được nữa, cúi đầu: "Công việc thời vụ kia mất rôi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là bị tố cáo thôi. Người kia là bạn học cùng lớp của chúng ta, nói là thành phần gia đình tôi không tốt nên không có tư cách để làm việc ở nhà tắm, kết quả là cậu ấy thay thế tôi làm việc ở chỗ đó"
"Ai vậy?"
Tiền YY thần sắc am đạm: "Chắc là cậu không đoán được đâu. Chính là Vương Lệ, bạn cùng bàn với tôi đấy. Tôi đã giúp cậu ấy nhiều việc như vậy, thế mà cậu ấy lại đối xử với tôi như thế. Cậu nói có phải tôi ngốc lắm không, công việc ở nhà tắm kia là do tôi nói với cậu ấy đấy."
Mat Mạt võ vai Tiền Y Y: "Cậu nghĩ thoáng ra một chút, trên đời này thứ khó nắm bắt nhất chính là lòng người. Có người có ơn tất báo, có người lấy oán trả ơn, một lần vấp ngã là một lần trưởng thành, sau này phải tỉnh táo một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận