Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 620. Rất ngu xuẩn 2

Chương 620. Rất ngu xuẩn 2Chương 620. Rất ngu xuẩn 2
Đáy mắt Vân Kiến loé lên sự mỉa mai, đứng thẳng lên, lạnh lùng nói: "Nơi này không chào đón mấy người, mời quay về."
Hứa Noãn Tâm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc: "Dì vì các cháu nên mới làm lính, mới có thể chủ động được điều tới đây, Vân Kiến, cháu nghe dì giải thích đã."
Biểu cảm của Vân Kiến nhàn nhạt: "Không tiễn."
Trong mắt Hứa Noãn Tâm ang ậng nước, quay người chạy, Lý Lam đi theo ra ngoài, Vân Kiến nhàn nhạt đóng cửa lại.
Mạt Mạt thẳng người dậy: "Thật sự là dì út của em à?”
Vân Kiến lắc đầu: "Không phải."
"Không phải?"
"Mẹ em không phải là con của nhà họ Hứa, là cháu gái của người bạn tốt của ông cụ Hứa, năm đó rất loạn, nhà bà ngoại em che chở nhà họ Hứa, cả nhà gặp khó khăn, chỉ để lại được một bé gái, ông cụ Hứa nhận về nhà làm cháu gái nuôi, một nửa tài sản hiện tại của nhà họ Hứa đều là của nhà bà ngoại em, ông cụ Hứa còn thì mẹ em không phải chịu khổ, nhưng ông cụ Hứa chết rồi mẹ em thành bảo mẫu của nhà họ Hứa."
Vân Kiến thấy em trai đang nghe, ngừng một lát, khinh bỉ nói: "Nhà họ Hứa vẫn còn là phần tử tri thức cao cấp, kết quả lại lấy oán báo ân, may mắn mà mẹ em gặp cha em, nếu không, bây giờ vẫn còn đang làm bảo mẫu cho nhà họ Hứa."
Mạt Mạt cảm thán, số mợ út thật khổ, sau đó hỏi: "Hứa Noãn Tâm đã gặp bà ngoại à?"
Vân Kiến gật đầu: "Vâng, năm đó là bà nội và cha cùng mang mẹ đi, người của nhà họ Hứa đều gặp."
Mạt Mạt rõ ràng rồi, thảo nào thân thể Hứa Khả không tốt, đây là do tạo thành từ nhỏ.
"Hứa Noãn Tâm gặp em rồi à? Hình như rất quen với em."
Vân Kiến gật đầu: "Từ khi mẹ gả cho cha, thái độ nhà họ Hứa lập tức thay đổi, đối với mẹ em vẫn ân cần hỏi han, quan tâm đến danh tiếng suy cho cùng là muốn làm thân với cha em, nhà họ Hứa rất đáng ghét, quấy ray đến cả bà nội đang nghỉ ngơi, năm đó mẹ mang thai em, còn bị nhà họ Hứa quấy rối, sau này bởi vì một số việc, mà chặt đứt quan hệ với nhà họ Hứa, nhưng Hứa Noãn Tâm vẫn cứ tới."
Mạt Mạt chú ý tới biểu cảm thay đổi của Vân Kiến: "Lúc trước quan hệ giữa em và Hứa Noãn Tâm cũng không tệ lắm đúng không?"
Vân Kiến gật đầu thừa nhận: "Vâng, lúc năm tuổi, vốn dĩ em cho rằng Hứa Noãn Tâm thật lòng với mẹ, cho đến khi em chú ý tới, cô ta hình như luôn nghe ngóng tin tức và sở thích của cha, nên em không để ý tới cô ta nữa."
Vân Kiến cảm giác lúc năm tuổi mình rất ngu xuẩn, mấy cái bánh cái kẹo là bị người ta lừa rồi, mẹ vẫn luôn không muốn gặp người nhà họ Hứa, Hứa Noãn Tâm có thể đi vào, cũng là do cậu bé dân vào, bây giờ nhớ lại thì vô cùng hối hận.
Khóe miệng Mạt Mạt run rẩy: "Cho nên, vừa rồi cô ta nói vì mọi người nên mới làm lính, thực ra ý là vì cậu út nên mới làm lính?"
Vân Kiến: "Vâng."
Mạt Mạt hỏi: "Hứa Noãn Tâm bao nhiêu tuổi rồi?"
Vân Kiến im lặng một chút: "21 rồi."
Mạt Mạt tính toán, chẳng phải là lúc 15 tuổi đã nhớ thương cậu út rồi sao, ở cái niên đại này trẻ con trưởng thành sớm, không có cách nào khác.
Vân Kiến tiếp tục nói: "Nhà họ Hứa rất không nhân nhượng, năm đó mẹ em qua đời, nhà họ Hứa còn không đợi được mẹ hạ táng đã đưa Hứa Noãn Tâm tới chăm sóc bọn em, bị cha em đuổi ra ngoài, nhà họ Hứa bị cha trừng trị, cha mẹ Hứa Noãn Tâm đều đã về hưu, sau này cha dẫn bọn em tới quân khu."
Mạt Mạt bó tay rồi, đưa Hứa Noãn Tâm đến chiếu cố, ý tứ không phải là gả Hứa Noãn Tâm cho cậu út hay sao? Thảo nào người lịch sự như cậu út mà cũng nổi giận.
Đối với cậu út mà nói, mợ út là ngoài ý muốn, cả đời cậu út chỉ có một lần ngoài ý muốn, lần ngoài ý muốn này lại kinh hỉ, vào lúc trong đầu cậu út tràn đầy tính toán, là phần đặc sắc nhất, người của nhà họ Hứa vô sỉ lại chọc giận cậu út.
Bạn cần đăng nhập để bình luận