Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 684. Tên 2

Chương 684. Tên 2Chương 684. Tên 2
Mạt Mạt chỉ đồ dùng trong nhà: "Đồ dùng trong nhà chị không mang đi, đều để lại cho các em, các em không cần mua nữa, phải rồi, còn có đồ trong nhà bếp, thực sự nhiều lắm, chị không mang hết, chỉ cầm đi một ít, còn lại đều để cho hai đứa."
Lưu Miểu nhớ rõ lời Thanh Nhân: "Chị, Thanh Nhân nói, chúng em không thể lấy không, chúng em đưa tiền."
Mạt Mạt đã biết là sẽ như vậy, cười nói: "Được, nhưng chúng ta nói xong rồi, không cần đưa giá gốc, đưa cho chị một phần ba là được, những thứ này chị đã dùng qua rồi."
Lưu Miểu bội phục chồng mình, vậy mà chồng mình cũng đoán chuẩn, cười nói: "Vâng."
Mạt Mạt không thu dọn thì không biết, thu dọn một chút đã giật mình, cô có thuộc tính lưu giữ của loài chuột, thích tích trữ đồ, tám năm nay giữ không ít.
Lương thực thì không thống kê nữa, chủ yếu là quần áo, hai đứa nhỏ đã được ba túi lớn, đấy là đã lấy ra một ít đưa cho người khác rồi.
Quần áo của Mạt Mạt còn tốt hơn chút, những năm này cô không làm quần áo.
Những thứ khác thì lại càng nhiều, Mạt Mạt nhìn chồng bát đũa cao cao thì trầm mặc, những năm này rốt cuộc cô đã mua bao nhiêu? Luu Mieu nhin thay ma tron tron mat nhu nay thì quá nhiều.
Cuối cùng Mạt Mạt chỉ cầm đi một nửa, còn lại đều để cho Lưu Miểu, Lưu Miểu thấy cô ấy mà chuyển đến thì chẳng cần phải mua cái gì cả.
Lưu Miểu giúp liên tục đến tối, Mạt Mạt giữ cô ấy lại ăn cơm, Lưu Miểu mới trở về.
Ngày hôm sau, chị dâu Vương tới, nhìn hành lý đã được sắp xếp gọn ghẽ: "Tốc độ của em khá nhanh đấy."
"Hôm qua Lưu Miểu đến giúp em, người nhà em lại nhiều, dĩ nhiên là nhanh rồi."
"Còn có việc gì không, hôm nay chị giúp em."
Mạt Mạt lau mồ hôi trên trán: "Đã hòm hòm rồi, chị ngồi đi."
Chị dâu Vương cũng không dám ngồi, ngồi xuống giúp Mạt Mạt chỉnh lại kiện hàng.
Mạt Mạt lấy ra một cái túi đưa cho chị dâu Vương: "Em sắp đi rồi, cũng không biết nên tặng gì, chị, đây là vải mà em tích trữ được, em lấy cho chị một ít."
Chị dâu Vương xua tay: "Cũng không phải chị đến đòi hỏi đồ, em đang làm gì vậy?"
Mạt Mạt cười: "Em biết chị thương em nên đến giúp đỡ, nhưng em sắp đi rồi, cũng muốn để lại cho chị nhớ nhung, với lại em cũng hy vọng chị giúp em chăm nom em dâu em, con bé kia là người đơn thuần" Mat Mat nói như vậy, chị dâu Vương nhận lấy, thật nặng, hai mắt đỏ lên, ở đây tám năm rồi, chị dâu Vương thật sự không nỡ: "Thành giao, trong lòng chị đều hiểu rõ rồi."
Mạt Mạt nói: "Cảm ơn chị."
"Nếu như em lại cảm ơn, thì không phải là đang vả vào mặt chị à? Quan hệ giữa chúng ta còn cảm ơn nỗi gì."
Mạt Mạt cười: "Vậy em không cảm ơn nữa."
Chị dâu Vương đa cảm nói: "Lần này em đi, sau này không biết chúng ta có thể gặp lại hay không?"
"Chị dâu, nhìn chị nói kìa, thủ đô cách nơi đây cũng không tính là xa, một ngày một đêm đã đến rồi, chị đến thủ đô chớp mắt là đã thấy em rồi."
Chị dâu Vương cười: "Em nói cũng đúng, chị còn chưa đến thủ đô bao giờ, có cơ hội nhất định phải đi một chuyến, em cần phải tiếp đãi chị đó."
"Không có vấn đề gì, em dạo thủ đô trước, sau đó sẽ dẫn chị đi dạo."
"Được, được."
Buổi tối Triệu Đại Mỹ tới, hai năm này cô ấy thay đổi rất nhiều, không phải phẩm hạnh mà là vẻ bề ngoài, Triệu Đại Mỹ làm giáo viên lâu như vậy, rất chú trọng hình tượng, lại mỗi năm được bầu giáo viên ưu tú, lúc Triệu Đại Mỹ không nói chuyện, cũng giống như người thành phố rồi.
Mạt Mạt biết Triệu Đại Mỹ định mang thai, đưa kiện hàng tới: "Tôi cho cô quần áo nhỏ, đều là đồ mà An An đã từng mặc, Tùng Nhân thì coi như bỏ rôi, thằng nhóc kia quả thực là phá quần áo, không còn bộ nào nguyên vẹn, An An thì còn tốt, cô đừng chê nhé."
Triệu Đại Mỹ ôm lấy cái túi: "Sao tôi lại chê chứ, đồ cô cho trẻ con đều là thứ tốt, cám ơn cô, đáng tiếc cô không thấy lúc con tôi chào đời."
Mạt Mạt hỏi: "Có rồi hả?"
Triệu Đại Mỹ gật đầu: "Ừm, mặc dù cô không nhìn thấy con tôi chào đời, tôi cho cô biết tên đứa nhỏ cũng thế, Vương Vũ, cái tên này thế nào?"
Mat Mạt đứng bật dậy: "Gọi là gì cơ2”
Bạn cần đăng nhập để bình luận