Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 142. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 2

Chương 142. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 2Chương 142. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 2
Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 2
Lúc Mạt Mạt về đến nhà, Liên Thu Hoa đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, vẻ vui mừng trên mặt cố gắng thế nào cũng không thể giấu được. Mạt Mạt biết hôn sự đã được định ra rồi.
Liên Thu Hoa ngăn Mạt Mạt lại không cho Mạt Mạt mở cửa, rất đắc ý nói: "Tao tới báo cho mày một tin tốt đây, tao sắp được gả cho Hướng Hoa rồi. Nhất định là mày không nghĩ tới lá thư mày gửi về lại giúp tao đâu, Liên Mạt Mạt, có phải bây giờ mày tức giận lắm không?"
Mạt Mạt cười lạnh: "Đầu óc cô có bệnh không chứ? Tôi tức giận cô làm gì, cô khoe nhầm chỗ rồi đấy!"
Liên Thu Hoa bây giờ đã có sức mạnh, tư thái cao ngạo, sống lưng cũng thẳng tắp, vẻ mặt dương dương đắc ý: "Liên Mạt Mạt, tao nói cho mày biết, từ hôm nay trở đi tao sẽ không bao giờ bám vào nhà mày nữa. Mà mày cũng không có cái gì tốt để mà đắc ý nữa đâu, sau này chúng ta cũng giống nhau cả rồi."
"À, hy vọng cô nói được thì làm được, sau này nhớ phải cách nhà chúng tôi thật xa đấy. Bây giờ nói xong rồi phải không, nói xong rồi thì đi được chưa?"
Mạt Mạt càng không thèm để ý thì càng kích thích Liên Thu Hoa, cô ta khoe khoang nâng cổ tay lên: "Nhìn xem, đây là đồng hồ đính hôn đấy, mày còn chưa có đồng hồ phải không! Không ngờ tao lại có trước mày chứ gì!"
Mạt Mạt sờ sờ túi, từ trong không gian lấy cái đồng hồ mà nhà họ Khâu đã tặng cho cô, đeo trên tay trước mặt Liên Thu Hoa: "Ai nói tôi không có chứ? Cái của tôi là hàng mới đấy."
Liên Thu Hoa ghen tị nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay trên cổ tay Mạt Mạt, tuy rằng cô ta không biết thương hiệu đồng hồ, nhưng tốt xấu gì thì vẫn có thể nhìn ra được, chỉ riêng cái đồng hồ mới này đã khiến cô ta bị đè ép rồi.
"Cái đồng hồ này mày lấy ở đâu vậy? Có phải là của nhà họ Hướng cho mày không?"
Giọng điệu hain học của Liên Thu Hoa giống như Mạt Mạt cướp đồ của cô ta vậy.
Mạt Mạt cười nhạo: "Nhà họ Hướng cũng không mua nổi cái đồng hồ này đâu. Ai cho thì không cần cô phải quan tâm, bây giờ đã xong chưa?"
Liên Thu Hoa cũng không tin cô ta không sánh bằng Liên Mạt Mạt, vậy nên cô ta vươn ra một bàn tay nữa: "Lễ hỏi có thêm một chiếc xe đạp nữa, là năm trăm đồng, nhất định mày chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giời"
Mat Mạt: "...”
Nhất định là hôm nay Liên Thu Hoa tới để tìm ngược, đương nhiên cô sẽ không khách khí. Mat Mat lại lấy ra một xap đại đoàn viên thật dày, dùng đầu ngón tay búng tanh tách, tiếng vang vang: "Thật không may là tôi đã từng thấy rồi."
"Mày lấy tiền ở đâu vậy?"
"Tôi nghĩ rằng tôi không có nghĩa vụ nói cái này cho cô biết đâu nhỉ?!"
Liên Thu Hoa đã ghen tị đến đỏ mắt, cô ta đã sắp kết hôn rồi mà vẫn còn không sánh bằng Liên Mạt Mạt. Cô ta thật sự không cam lòng, nhìn chằm chằm vào xấp đại đoàn viên kia, số tiền này phải là của cô ta mới đúng.
Liên Thu Hoa nhịn không được đưa tay muốn cướp, Hướng Hoa liền tìm tới chỗ này.
"Tìm em cả một vòng rồi, không có việc gì thì chạy lung tung cái gì thế hả, mau về nhà ngay."
Sắc mặt Hướng Hoa tái xanh, giọng điệu cực kỳ không tốt, oán khí trong lòng anh ta quá lớn. Thấy Liên Thu Hoa chạy mất thì anh ta cũng biết là chuyện không tốt rồi, quả nhiên đúng thế thật. Vốn định liều chết không nhận, nhưng lại không ngờ cả nhà họ Liên kia không chỉ lăn lộn chửi rủa, còn rất khôn khéo, đem tất cả đường lui của anh ta đều phá hỏng hết, anh ta không cưới thì không được, trừ phi cha con hai người bọn họ không cần đến công việc nữa.
Liên Thu Hoa đến lúc này mới tìm lại lý trí, biết lúc này trong lòng Hướng Hoa rất tức giận, vậy nên cô ta cực kỳ ngoan ngoãn: "Em đến để báo cho cả nhà bác cả biết ngày chúng ta kết hôn." "Nói xong chưa, xong rôi thì đi nhanh lên."
"Vẫn chưa, bây giờ em mới định nói."
"Liên Mạt Mạt, nửa tháng sau chị sẽ kết hôn đấy."
Mạt Mạt không cần nghĩ cũng biết là ông nội chọn ngày, đây là ông nội cố tình chờ cha cô trở về đây! Mạt Mạt không đáp lại, đóng sầm cửa lại.
Liên Thu Hoa tức giận muốn chết, Hướng Hoa bị mất mặt đã thành thói quen, hiện tại đối mặt với Mạt Mạt giống như vò mẻ không sợ sứt, kéo tay Liên Thu Hoa: "Mau về nhà với anh, ông nội em đang chờ em về nhà đấy!"
Liên Thu Hoa không muốn về nhà, nhưng bây giờ cả nhà Hướng Hoa cũng không muốn chào đón cô ta, cô ta chỉ có thể trở về trước: "Em biết rồi."
Liên Thu Hoa xoay người định đi, lại chạy tới gõ cửa: "Liên Mạt Mạt em ra đây, đem chìa khóa giao ra."
Mạt Mạt cau mày mở cửa: "Chìa khóa gì vậy?"
"Đừng giả bộ nữa, căn nhà ở đường Hải Lâm ấy, ngày đó em đi từ trong nhà đó ra mà."
"Nhà của Hướng Triều Dương sao?"
"Cái gì mà nhà của Hướng Triều Dương chứ, đó là nhà chị ở sau khi kết hôn!"
Mạt Mạt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận